Quảng Châu vào tháng 4 đã nóng lắm rồi.Tiểu Địch Tạp Nhĩ khi đi thì đầy háo hức lúc về thì ủ rũ, tới phòng của mình dịch quán dưới Bạch Vân Sơn.Phong cảnh xung quanh dịch quán rất tốt, nhìn từ dịch quan có thể thấy mái nhà cong cong của miếu Bạch Vân, sau đó là bầu trời xanh ngắt.Trong dịch quan trồng rất nhiều trúc đùi gà bụng to, xấu đau xấu đớn, bên cạnh trúc đùi gà là trúc sào xanh mướt, che đi ánh nắng gay gắt, lại thường xuyên có gió núi thổi tới mát rượi.“ Ha ha ha ha ...”Tiếng cười lớn của ngài Địch Tạp Nhĩ từ trong rừng trúc truyền ra, làm cả đàn vẹt bay dáo dác.“ Ha ha ha ha ...”Tiếng cười của ngài Địch Tạp Nhĩ không sao dừng được, không chỉ ông, mấy người bạn cũng cười không thở nổi, có người không còn đứng vững nữa rồi.Chỉ có Tiểu Địch Tạp Nhĩ đứng giữa bọn họ là không cười.“ Ông ngoại ...”“ Ha ha ha ha ....”Tiểu Địch Tạp Nhĩ gọi ba lần, nó cứ mở mồm ra là người khác cười không đứng thẳng lên được, còn mặt nó thì hết sức khó coi.Giáo sư Mạt Lý Tư là người dừng cười đầu tiên, ôm bụng quặn lại vì cười quá nhiều:” Cháu thân yêu, ông ngoại cháu kỳ thực là làm giáo viên số học cho nữ hoàng Thụy Điển, không phải là công chúa.
Còn vị quốc vương trong câu chuyện đã qua đời sáu năm, nữ hoàng Khắc Lý Tư Đinh sở dĩ mời ông ngoại cháu tới làm giáo viên là muốn mượn danh tiếng của ông ấy để nâng cao thanh danh hiếu học cho mình.”“ Chắc cháu không biết, nữ hoàng bệ hạ không thích nam tử, điều này làm tòa thánh và quý tộc đều không chấp nhận được, cô ấy lấy cớ học tập để tránh những lời chất vấn.”“ Ông ngoại cháu dạy cho nữ hoàng bệ hạ chưa tới 50 tiếng, hơn nữa đại đa số là buổi sáng, vì muốn cho toàn bộ quý tộc nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ của cô ấy.”“ Nên câu chuyện này là giả.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ cúi đầu, đến đoạn ông ngoại nó mắc bệnh Cái Chết Đen là nó biết giả rồi, nhưng câu chuyện quá đẹp, nó hi vọng ông ngoại có cuộc sống màu sắc như thế nên mắc lừa.Ngài Địch Tạp Nhĩ cũng đã ngừng cười, nói với những người bạn của mình:” Biết tới phương trình xứng tâm, xem ra tình độ số học ở Đại Minh không thấp, ít nhất thì không thấp như chúng ta nghĩ, phương trình đó là thành quả của tôi từ bảy năm trước, nếu các vị muốn mưu cầu một vị trí giáo sư ở nước Minh, sẽ không dễ dàng như dự liệu của chúng ta.”Mọi người dần ngừng cười.Sự phồn hoa của Quảng Châu, đường sắt của Quảng Châu, sự giàu có của người dân Quảng Châu đã mang lại cho họ quá nhiều kinh ngạc rồi, nếu học thức cũng đi đầu thế giới, vậy bọn họ không biết lấy tư cách gì đứng chân ở đây.Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhíu mày ngày một chặt, kẻ thù khó chơi nhất tới từ thư viện Ngọc Sơn, đối thủ vô sỉ nhất cũng tới từ đó.Còn câu, người bạn đáng tin nhất tới từ thư viện thì nó tự động loại bỏ.Phía bên kia của Bạch Vân Sơn là hành cung của hoàng đế, hắn thong thả lật xem văn thư, trước bàn là sáu quan viên thanh bào đứng thẳng thời gian dài, hắn không nói gì cả.Mãi Lê Quốc Thành mới xem xong văn thư, ngẩng đầu lên nói với Mạnh Viên Huy:” Ai cũng bảo thư viện ngày một đi xuống, các ngươi ra ngoài mấy năm, mài rũa cả rồi mà làm việc vẫn bất cẩn như vậy.
Xem ra lần cải cách thứ hai của thư viện phải tiến hành thôi, chứ dạy ra toàn loại ngu xuẩn như các ngươi thì Đại Minh còn tương lai nào nữa.”Cuộc gặp gỡ tình cờ vụng về đó làm sao lừa được người ta.Hắn và đám Kiều Dũng, Trương Lương duy trì liên lạc liên tục ba năm rồi, hai ông cháu Địch Tạp Nhĩ là người thế nào, hắn biết rất rõ.Địch Tạp Nhĩ tiên sinh là một đại học giả uyên thâm, hàm dưỡng của ông ấy đã thấm vào cả cuộc sống, với vị học giả tinh thông hình học, số học, vật lý và triết học mà nói, nhận thức về nhân tính đã đạt tới một cảnh giới khác rồi.Đừng nói kế hoạch thô sơ của đám Mạnh Viên Huy, e rằng ngay cả câu chuyện Trương Lương dày công thiết kế chắc gì qua mắt được ông.Nhưng Tiểu Địch Tạp Nhĩ và Tiểu Ngả Mễ Lệ có thực sự là cháu mình hay không