“ Quá tự đại.” Địch Tạp Nhĩ tiên sinh nghiên cứu phương hướng nghiên cứu mới nhất của thư viện Ngọc Sơn xong cũng bình luận một câu như thế:Tiểu Địch Tạp Nhĩ ở bên hỏi: “ Ông ngoại, phương hướng của họ sai à?”Ngài Địch Tạp Nhĩ lắc đầu, ánh mắt tỏ ra vô cùng nghi hoặc: “ Sai thì không sai, nhưng dùng lời người Minh nói thì khoa học hiện tại của bọn họ chỉ là cây không rễ, nước không nguồn, cơ sở học vấn của họ không chắc chắn như ông nghĩ, tích lũy kỹ thuật cũng không nhiều.”“ Vậy mà chẳng biết dựa vào cái gì họ lại nghiên cứu ra rất nhiều thứ mà học giả Châu Âu còn đang ở giai đoạn suy đoán, lại còn chế tạo ra được thật, ví như tàu hỏa, điện báo, máy phát điện ...!Rất nhiều phát minh của họ không có cơ sở, tựa hồ làm ra từ linh cảm thần kỳ nào đó.”“ Ông luôn cho rằng, nghiên cứu khoa học cũng giống như xây nhà vậy, trước tiên phải có nền móng, sau đó tới bộ khung, rồi mới tới cái nhà, mọi thứ phải có trình tự.”“ Nhưng ông không thấy cái móng của họ, không thấy bộ khung của họ, vậy mà nhà lại làm nên rồi, thật kỳ quái, chẳng lẽ chỉ dựa vào tượng tượng có thể làm ra tất cả? Không thể nào.”“ Không chỉ ông, giáo sư xã hội học cũng nghi hoặc, ông ấy cho rằng mô hình thống trị quận huyện từ trên xuống dưới của họ đã hoàn thiện, nhưng họ bỗng nhiên vứt đi mô hình này, từ bỏ cực kỳ thô bạo.
Không có bước đệm nào đã tới mô hình ông ấy chưa nhìn rõ như bây giờ, đây là chuyện vô cùng khó hiểu, thậm chí là không tưởng.”“ Cháu à, như vậy là không đúng rồi, bất kỳ môn khoa học nào cũng phải là quá trình tuần tự nhi tiến, không có lối tắt trong khoa học.”“ Giờ ông rất muốn biết, vị hoàng đế Đại Minh kia là người thế nào có thể giúp họ tránh hết cạm bẫy và ngã rẽ trên đường, tiến thẳng tới mục tiêu như thế.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng chung ý nghĩ, tất cả sẽ được biết vào ngày mai, nó đã đợi ngày này cả năm rồi.Khi trời chưa sáng ngài Địch Tạp Nhĩ đã thức dậy, cả Tiểu Ngả Mễ Lệ cũng sẵn sàng, không cần nói tới Tiểu Địch Tạp Nhĩ và hơn 200 học già phương Tây.Bọn họ toàn bộ thay lễ phục do quan viên Hồng Lư Tự mang tới.Đợi mọi người đã chuẩn bị xong, ngài Địch Tạp Nhĩ nói với những học giả đang hết sức hồi hộp:” Các vị, đây là quốc gia cổ xưa, dù chúng ta có thể không thích hoàng đế nơi này, nhưng nên tôn trọng văn minh của họ.
Chúng ta đã tới đây một tháng, tôi tin mọi người đều đã có nhận thức nhất định về quốc gia này, cho dù là lão già ngoan cố như tôi, sau khi tìm hiểu khởi nguồn của quốc gia này, cũng phải trọng nó.”: Đứng ở lập trường nhân loại, tôi vỗ tay hoan hô một nên văn minh rực rỡ, đứng ở lập trường người Pháp Lan Tây, tôi rất lo lắng.”“ Nhìn lại nền văn minh lớn trong quá khứ, bất kể là Ba Bỉ Luân (Babylon), Ai Cập cổ, Á Thuật (Assyria), Nhã Điển (Athens), La Mã, không cách nào chung sống hòa bình với văn minh khác.”“ Tôi nghĩ văn mình phương đông và văn minh Châu Âu cũng tồn tại vấn đề này.
Khả năng chung sống hòa bình là cực thấp, có lẽ phải trải qua một cuộc chiến tàn khốc thì hai nền văn minh mới có thể dung hợp, tiếp nhận nhau.”“ Khi tôi cho rằng chiến tranh là thủ đoạn duy nhất thì hoàng đế nước Minh đã chĩa cành ô liu ra cho chúng ta, hạm đội hùng mạnh của ngài ấy dừng bước ở Mã Lục Giáp, ngài ấy có quân đội cường đại, nhưng không tiến vào Châu Âu, bọn họ sẵn sàng khai phá hải đảo man hoang chứ không đi cướp bóc tài phú mà nền văn minh khác tích góp được.”“ Các ngài, bởi thế, chúng ta phải tận lực thể hiện ánh sáng văn minh của Châu Âu, để người phương đông biết, chúng ta và họ đều là người cao quý, cho họ thấy, ánh sáng văn minh Châu Âu không bao giờ tắt, như thế chúng ta mới có thể đứng cùng lập trường bình đẳng nói chuyện.”“ Chúng ta là những người lưu lãng, thậm chí có thể nói là những người bỏ trốn, nhưng dù thân