Đáng nhẽ ngày trở về là lúc mẹ con vui vẻ xum vầy, rốt cuộc vì chuyện nọ tới chuyện kia làm hỏng hết cả, ăn một bữa cơm cũng chẳng ngon.Ăn cơm xong, Vân Chiêu về phong nghỉ sớm.Cho dù Vân Nương chăm sóc con lợn rừng đó chu đáo thế nào, bất kể Tiền Đa Đa quan tâm tới nó ra sao, còn cho nó ăn bao nhiêu món ngon, Vân Chiêu vừa mới về con lợn rừng từ đầu tới cuối bám đít y, đuổi thế nào cũng không được.Vân Chiêu nằm trên giường, con lợn rừng nằm dưới cửa sổ.Đêm đông lạnh lẽo, gió núi ù ù, sương trắng lượn lờ quanh Vân gia trang tử yên tĩnh.Ánh trăng mông lung chiếu rọi đại trạch viện Vân thị, ngoài trang thay đổi rất nhiều nơi này vẫn thế, chỉ có thêm phần cũ kỹ cổ kính, mặt tường loang lổ đầy rêu bám thâm đen trong mùa đông lạnh.Lúc này trời đã là nửa đêm canh ba, ngoại trừ tiếng suối nhỏ phía trước đại trạch vẫn róc rách chảy ngày đêm thì không còn âm thanh nào nữa, tất cả có vẻ đã say ngủ …Một bóng người nhanh nhẹn leo qua tường cao của nội trạch, thân hình nhanh nhẹn khéo léo như con ly miêu tới tiểu viện của Vân Chiêu, áp sát ánh đèn le lói rọi ra từ trong ô cửa sổ chỉ khép hờ …“ Vì sao ngươi bỏ đệ đệ của ta ở lại thảo nguyên một mình?” Nam nữ gặp nhau giữa đêm khuya, chẳng có tí ý vị hẹn hò nào, Tiền Đa Đa mới đứng lại đã chất vấn Vân Chiêu, giọng có chút run rẩy:Vân Chiêu đang nằm nghiêng người đọc sách tức thì nhổm dậy, nhìn thiếu nữ mặc bộ đồ dạ hành bó sát người đen, bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu xanh lục nhạt, cùng đôi ủng da hươu ống bên dưới, mày liễu nhướng lên chất vấn, nào có chút bộ dạng nào của nha hoàn ngoan ngoãn như ở trước mặt mẹ y:” Là vì chúng ta cần một người chủ trì ở thảo nguyên, ta thấy Thiểu Thiểu là người thích hợp nhất.”“ Tại sao không phải là Vân Dương?” Tiền Đa Đa vừa chất vấn đã thấy không ổn:Vân Chiêu không đáp mà hỏi ngược lại:” Nàng thấy Vân Dương có làm được không?”Tiền Đa Đa buồn bực lắc đầu:” Hắn không thích hợp, hắn hơi ngốc, lần này bị hỏa hoạn đầu tóc trụi hết cả, trông càng ngốc.”Vân Chiêu lấy từ trên bàn một lá thư đưa Tiền Đa Đa:” Thiểu Thiểu trưởng thành rồi, hắn mạnh mẽ hơn nàng nghĩ nhiều đấy, đây là thư hắn gửi cho nàng, nàng tự xem đi.”Tiền Đa Đa tới bên nến mau chóng xe thư ra đọc, sau đó nhũn người ngồi xuống ghế, rưng rưng nước mắt:” Hai người các ngươi không thể sống yên ổn một chút sao, ngươi biết mà, ta thích mỗi ngày nhìn thấy hai người các ngươi, bất kể là có tiền hay không có tiền, bất kể có quyền thế hay không, ta chỉ cần nhìn thấy hai người ở bên cạnh ta thôi.
Ta đánh cũng được, ta chửi cũng được, chỉ cần hai người ở bên cạnh là ta vui rồi.”Vân Chiêu lấy khăn tay ra lau nước mũi cho Tiền Đa Đa, nữ nhân này khi thương tâm thường không chảy nước mắt, cứ chảy nước mũi, giống như ép nước mắt quay về, nhưng lại chảy ra từ mũi.Đoán chừng là thói quen ở thanh lâu, ở nơi đó nàng không được không, khóc rồi là không xinh đẹp nữa, người ta sẽ ném đứa đệ đệ toi cơm của nàng đi.“ Nếu ta không có tiền, nàng sẽ không thích ta đâu.” Vân Chiêu lau nửa ngày trời không hết, nhét luôn khăn tay vào tay nàng:“ Bởi vì ngươi có bản lĩnh, cho nên ta không sợ theo ngươi chịu nghèo khổ, dù là phải rau nuốt cỏ là được, vì ngươi có bản lĩnh chu toàn cho tỷ đệ ta.” Tiền Đa Đa lau nước mũi cũng thấy phiền, thế là xoắn khăn tay của Vân Chiêu nhét vào mũi, làm nàng nói hơi nghèn nghẹn:“ Nói thẳng ra là nàng vẫn thích tiền, vì người có bản lĩnh cơ bản sẽ có tiền.” Vân Chiêu không quá thích Tiền Đa Đa nói thật với mình:“ Đúng thế, ta xinh đẹp như thế này, đây là vốn liếng trời sinh của ta, với khuôn mặt như thế này, ngươi nghĩ nam nhân không có bản lĩnh có thể giữ được ta sao?”Chuyện đó đương nhiên là không, nữ nhân thuộc cấp độ tai họa nhân gian này nếu mà gả cho bình dân tiểu hộ có khác nào là hại người ta.Vì ai cũng muốn nàng!Vì cướp