Lương Thần khi đến trước cổng trường gọi điện cho giáo sư Tần thì biết tối nay giáo sư có một lớp luyện ký xướng âm và đọc thị giác nhưng do hôm nay cô đến nên giáo sư cố ý đổi lớp sang ngày khác.
Lương Thần nghĩ chắc giáo sư muốn có một buổi trao đổi chuyên sâu giữa giáo viên và sinh viên nhưng không ngờ khi đến văn phòng của giáo sư Tần thì phát hiện bên trong có bí thư chi bộ đảng của Nam Đại, viện trưởng cùng phó viện trưởng học viện âm nhạc Nam Đại, bí thư đoàn ủy học viện âm nhạc và một đoàn giáo viên thanh nhạc trẻ lẫn lão làng đủ cả.
Nếu giăng thêm biểu ngữ, Lương Thần sẽ tưởng bản thân đang đến tham dự đại hội kết nạp đảng viên.
Chỉ trách cô không nói trước với giáo sư Tần mục đích đến của cô là để nhờ giáo sư chỉ dạy, giúp cô tìm cách giải quyết vấn đề kia.
Hình ảnh mà cô tưởng tượng đó là: Khi học sinh gặp phải vấn đề nan giải trong cuộc sống, trong lúc mờ mịt rối loạn sẽ quay về trường xưa, tiếp thu ý kiến của người thầy già, rồi như người trong mộng một lời được thức tỉnh, vấn đề được khai thông, vui sướng quay trở về cuộc đấu và giành chiến thắng.
Nếu có thêm chút nhạc trầm bổng sẽ càng tốt.
Nhưng hình ảnh thực tế lại chính là: hiệu trưởng trò chuyện thân thiết với Lương Thần, viện trưởng cũng trò chuyện thân thiết cùng Lương Thần, giáo viên lão làng khiêm tốn tìm Lương Thần chia sẻ kinh nghiệm, giáo viên trẻ ngượng ngùng thể hiện sự yêu thích.
Cuối cùng khi tiếng chuông tan học trong trường vang lên, Lương Thần dùng ánh mắt của người học trò khát khao được nghe chỉ dạy hướng về giáo sư Tần.
Nhưng khi ánh mắt dừng lại ở bí thư chi bộ Đảng Nam Đại thì lại trở thành tin tức trên website chính thức của Nam Hải sáng hôm sau
“Ca sĩ nổi tiếng Lương Thần quay về trường xưa, lưu luyến chia tay thầy cô”
*
Lúc Lương Thần cùng các đảng viên của trường đang giao lưu thì trên kênh Thử Tiêu đang phát sóng trực tiếp, phần chữ trong phòng phát sóng trực tiếp của Herman giống nhau đến bất ngờ.
“Thành viên tổ đội mời thoát trước!”
“Thành viên tổ đội mời thoát trước!”
“Thành viên tổ đội mời thoát trước!”
……
Thành viên tổ đội đã làm gì sai?
Máy chủ của kênh Thử Tiêu phát sóng trực tiếp không ổn định lắm, trưởng nhóm thường hay gặp hiện tượng chữ che hết cả màn hình, mà trưởng nhóm nổi tiếng như Herman thì hiện tượng này trở nên trầm trọng hơn cũng là điều bình thường.
Lát sau khi tình hình không có chuyển biến gì khả quan, dòng chữ lại đổi thành.
“Cẩu độc thân mời thoát trước!”
“Cẩu độc thân mời thoát trước!”
“Cẩu độc thân mời thoát trước!”
……
Nhưng mà cẩu độc thân đã làm gì sai?
May là Lục Cảnh lúc phát trực tiếp rất ít xem chữ, nếu không có khả năng sẽ làm theo lời fans yêu cầu mà thoát ra ngoài.
Từ 7h đến 8h30, Lục Cảnh chơi 3 trận, ăn được một đống gà.
Sau đó đến thư viện lấy sách đọc.
PUBG có một kiểu chính là lương tâm trò chơi, vì không muốn người chơi đắm chìm mê muội vào trò chơi nên 9h tối cuối tuần thì máy chủ sẽ dừng hoạt động.
PUBG có thể nói là một trò chơi mẫu mực vì một môi trường game tốt đẹp và cân bằng.
Trên đường Hà Diệp cùng Lục Cảnh đến thư viện thấy rất nhiều sinh viên đang chạy như bay về phía học viện âm nhạc.
Hà Diệp định chặn một sinh viên hỏi xem có chuyện gì nhưng cậu ta chạy nhanh quá, trong chớp mắt chỉ còn bóng lưng rồi biến mất trong màn đêm.
Hỏi người không bằng tự mình tìm hiểu, Hà Diệp mở Baidu, vào website của Nam Đại.
Một phút sau.
Hà Diệp thất thanh la: “Bà nó! Lương Thần đến trường!”
Lục Cảnh dừng bước, “Cái gì?”
Hà Diệp kích động sải bước nhanh, kéo Lục Cảnh đến học viện âm nhạc, “Có người nói hôm nay Lương Thần đến học viện âm nhạc, mọi người đều đến xem!”
Lục Cảnh la lên một tiếng, “Cậu kích động như vậy làm gì? Cậu thích Lương Thần từ khi nào thế?”
Hà Diệp cười hì hì mà nói, “Đi chụp trộm một tấm người thật, buổi tối ăn gà. Để trước màn hình, đầu độc mấy lão già.”
Lục Cảnh: “……”
*
Cuối cùng Lương Thần cũng không thể cùng giáo sư bàn luận chuyên sâu, đành hậm hực ra về, lại còn phải cười cười chào tạm biệt với các vị lãnh đạo.”
Dưới lầu học viện âm nhạc sinh viên đổ về rất đông, đen nghịt một mảng, chật như nêm.
Lương Thần đứng ở trên lầu từ cửa sổ nhìn xuống, sợ đến mức run bần bật, nói với Viên Kha Kha: “Chúng ta đi ra từ cửa sau?”
Viên Kha Kha làm trợ lý đã quen với cảnh này, cô ra quyết định nhanh chóng, gọi điện ngay cho tài xế Lưu.
Ba phút sau, tài xế Lưu đã chạy xe đến cửa sau, Viên Kha Kha che chắn rồi kéo Lương Thần ngồi vào ghế sau.
Bọn họ từ cửa sau học viện âm nhạc vòng ra ngoài tránh đám sinh viên dưới lầu.
Xe chạy vào con đường nhỏ bên hồ, cả đường toàn hẻm nhỏ, đi về hướng thư viện.
Vì chạy trong khuôn viên trường học nên lão Lưu chạy rất chậm, sợ đụng trúng sinh viên, trong mắt lão, những người đi lại trong trường đều là những học giả Nobel.
*
Tối đầu thu, gió đêm là dễ chịu nhất.
Lương Thần hạ cửa xe xuống một nửa, nhìn ra bên ngoài.
Bên đường là hai nam sinh mang cặp sách vô tình nhìn qua.
Nam sinh đứng phía trong mặc một cái áo hoodie màu xám cùng quần đen dài, dáng người cao lớn, tóc trên trán bị gió thổi nên có chút rối, đôi mắt đào hoa mở hơi to liếc nhìn qua, vẻ biếng nhác biến mất, hòa vào trong đồng tử —— Lương Thần biết cậu ta nhận ra mình, nhưng không nhìn kịp ánh mắt của cậu đã thay đổi ra sao vì trong nháy mắt chiếc xe đã vọt đi.
Lương Thần dựa vào lưng ghế, duỗi cái eo biếng nhác, nói: “Nam sinh viên ngày nay thật đẹp trai, không giống như lúc tôi học hồi đó…”
Viên Kha Kha không nhìn thấy nam sinh kia nên hỏi: “Đẹp như thế nào? Có đẹp như Nhạc Vũ Huân không?”
Lương Thần: “……”
Bình tĩnh mà xem xét về ngoại hình, hai người tương đương nhau nhưng một người là sinh viên chưa trải đời, một người làm ca sĩ tuyến 18 đã lăn lộn trong giới giải trí một thời gian dài, về khí chất mà nói thì không thể so sánh.
Một người là sinh viên cả người lẫn hơi thở đều sạch sẽ, còn Nhạc Vũ Huân…
Thôi bỏ đi, Lương Thần không muốn nhớ lại nữa.
*
Ngay lúc này, Hà Diệp đứng ở ven đường, miệng chảy dài, hai chân bất động.
“Tôi, tôi là vừa nhìn thấy Lương Thần sao?”
Lục Cảnh ở bên cạnh ừ một tiếng.
Hà Diệp: “Tôi và cô ấy còn nhìn nhau?”
Lục Cảnh tốt bụng nhắc nhở: “Cô ấy nhìn tôi.”
Hà Diệp: “Cũng gần như thế, vậy coi như tôi và Lương Thần từng nói chuyện qua.”
Lục Cảnh: “À, nếu vậy thì cũng là tôi cùng cô ấy nói chuyện”
Hai người mới từ học viện âm nhạc trở về, nhìn thấy đám đông đen nghịt liền biết mình không thể chen vào, không ngờ rằng lại vô tình gặp lúc trở về.
Hà Diệp vẫn còn hơi choáng váng, vỗ lên mặt 2 cái nói: “Đẹp như vậy sao có thể là lạnh nhạt được?”
Lục Cảnh: “... Tôi cảm thấy có thể là do đối phương không tốt.”
Hà Diệp: “Cảnh thần nói chí phải.”
*
Sau khi Lương Thần về nhà, lập tức lấy đàn ghi ta ra ban công ngồi, ép buộc bản thân sáng tác.
Nếu không tự ép buộc bản thân một chút thì sẽ không bao giờ biết được mình ưu tú đến đâu.
Chẳng lẽ lại giống mấy cô nàng hầu rượu, cảm thấy nhàm chán rồi không thể tiếp khách được nữa?
Nửa giờ sau.
Lương Thần buông đàn, mở máy tính.
Gái hầu rượu thì cũng phải có nhân quyền.
Vào tài khoản steam, phát hiện Lục Cảnh trực tuyến. Cô liền gửi một tin “hi, nhưng đối phương đang ở trong trò chơi nên không phản hồi.
Vì thế, Lương Thần to gan, quyết định một mình xông pha.
Trận đầu, chết khi đang chạy độc.
Trận thứ 2, bị người ta dùng chảo đập chết.
Trận thứ 3, bị người ta lái xe tông chết.
Lần thứ 4, ngã vào WC, kẹt không ra được, bị dìm chết.
Lương Thần tuyệt vọng thoát khỏi trò chơi, ngẩng đầu lên thì thấy chỉ mới có 25 phút.
Cô nghi ngờ chắc chỉ có cô là người chơi là Tuyệt Địa Cầu Sinh, còn những người khác toàn là Tuyệt Địa Cầu Sát.
Cô nhìn vào danh sách bạn bè lần nữa, Lục Cảnh vẫn còn đang trong trò chơi.
Lương Thần hệt như đứa trẻ mồ côi đáng thương bị bỏ rơi, mở trang web ra tìm tòi “Chiến thuật cho người chơi mới trong PUBG”
Xem nửa giờ từ giải thích bản đồ đến công dụng các loại súng, tuy không hiểu lắm nhưng Lương Thần vẫn nghiêm túc xem đến cuối.
Kết quả khi kéo đến cuối của cái chiến thuật này thì có một câu là:
“Hộp tinh à, bạn nghĩ sẽ thoát khỏi kiếp trở thành chuyển phát nhanh sau khi xem cái này sao? Ngây thơ”
Lương Thần tức giận đóng trang web, thể loại phá game gì đây?
Cô mở WeChat, đăng một tin trong vòng bạn bè:
“Trải nghiệm trò chơi quá tệ! Tệ hết sức!
5 phút sau, trong vòng bạn bè có mấy chục bình luận trả lời, Lương