Vào giữa trưa hôm nay, Viên Kha Kha xách theo túi lớn túi nhỏ cùng thợ chụp ảnh đến nhà Lương Thần.
Lương Thần mới ngủ dậy, còn đang luyện thanh đột nhiên cửa phòng bị mở làm cho giật mình, âm cao bị nén lại nơi cuống họng, suýt chút nữa thì vỡ luôn.
Lương Thần hớp hai ngụm nước, nói: "Kha Kha, em là muốn thất nghiệp sao?"
Viên Kha Kha đang sắp xếp đồ đạc, bỗng chốc ngẩng đầu, hai mắt đờ ra: "Hả?"
Lương Thần từ từ bước đến, nắm bả vai cô, "Nếu em hù chết chị thì ai trả lương cho em."
Rồi cô lướt mắt qua ba stylish ở phía sau nói: "Chị Trương, sao mọi người lại đến đây?"
Chị Trương đem bộ cọ trang điểm bọc trong túi da ra, dàn trải trên bàn trang điểm của Lương Thần, rồi rút ra một cây phẩy một cái, thoạt nhìn có chút giống đầu bếp.
Khi chị Trương nhìn Lương Thần, Lương Thần cảm thấy bản thân xuất hiện đầy chữ
Thịt thủ - thịt chân giò - sườn heo - cốt
"Là Kha Kha gọi chúng tôi đến.", chị Trương nói, " Hôm nay không phải là có buổi ghi hình chương trình sao?"
"Đúng vậy." Lương Thần nói, "Nhưng sao mọi người lại đến nhà tôi?"
Nhóm của chị Trương trước giờ vẫn lo liệu sửa soạn cho Lương Thần nhưng thông thường sẽ làm việc trong phòng hóa trang của đài truyền hình.
"Vì hôm nay", Viên Kha Kha vừa trợn mắt vừa múa may cây lược trong tay, "Mạnh Lam Chi cũng đến đài truyền hình Bắc Nguyên!"
Lương Thần: “Thì sao?”
Viên Kha Kha nói: “Tuy không cùng ghi hình nhưng lỡ chạm mặt nhau trong phòng trang điểm thì làm thế nào? Chị không thể thua!"
Lương Thần ngẫm nghĩ một lúc rồi xoay người bước vào phòng.
Viên Kha Kha ở phía sau gào lên: "Chị đi đâu vậy?"
Lương Thần trả lời: “Đi đắp mặt nạ dưỡng da! “
*
Đến hậu trường đài truyền hình Bắc Nguyên, Lương Thần đi vào một mạch nhưng cũng không gặp Mạnh Lam Chi mà gặp một người khác.
Lúc Lương Thần đứng trên lầu đang bị vây quanh bởi nhóm stylish thì một bóng dáng lẻ loi đến thê thảm đang đứng trước cửa văn phòng nhà sản xuất phim.
--- Nhạc Vũ Huân.
Ở hành lang hình chữ T, ánh sáng nơi hành lang Lương Thần đứng không đủ sáng còn Nhạc Vũ Huân đứng ngay ngã ba giao giữa hai lối đi đến trường quay số 1 và trường quay số 2
Dù đứng nơi thiếu sáng nhưng Lương Thần lại tỏa sáng rực rỡ trong khi Nhạc Vũ Huân dù đứng ngay nơi sáng lại như bị ngược sáng, vẻ ngoài sáng lạn cũng bị lu mờ.
Mọi người đột nhiên dừng bước, đắn đo xem có nên đổi hướng khác không.
Khó xử nhất vẫn là nhân viên của đài truyền hình Bắc Nguyên, họ không nghĩ đến việc Nhạc Vũ Huân mãi mà không chịu rời đi, còn chạy đến đây.
Lương Thần hất hất tóc mái, mi mắt nhẹ nâng, bày ra một bộ dạng lạnh nhạt.
Nhưng ở dưới chân, đôi giày cao gót màu đen của cô như muốn đâm thủng nền nhà.
“Anh ta làm gì ở đây?” Lương Thần với âm lượng không to không nhỏ hỏi làm nhân viên đài truyền hình Bắc Nguyên nghi ngờ liệu có phải để cho Nhạc Vũ Huân nghe được hay không.
“Anh ta, anh ta”, khi nhân viên còn đang ấp úng tìm lời giải thích thì bên kia Nhạc Vũ Huân nghe được liền quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc, gương mặt đẹp trai của anh ta tựa như đèn flash, cứ vài giây là đổi màu, đỏ, đỏ, xanh, xanh, tím, tím và cuối cùng trở nên vừa đỏ vừa trắng bệch.
Anh ta há miệng thở dốc, “Thần Thần…”
Giọng nói quyến rũ vang lên trong hành lang dài, dội vào tai của tất cả mọi người.
Sau đó thì chìm vào trong tĩnh mịch.
Mọi người đều đang chờ Lương Thần sẽ phản ứng lại như thế nào.
“Hỏi anh đấy.” Lương Thần vẫn một chân thẳng, một chân cong chạm nhau ở đầu gối, chỉ có mũi giày chạm đất, “Anh ta làm gì ở đây?”
Từ đầu đến cuối thái độ không hề thay đổi, tựa như Nhạc Vũ Huân không hề hiện diện.
Nhân viên đài truyền hình Bắc Nguyên có ngốc cũng hiểu được ý tứ của Lương Thần.
“À là như thế này, cách đây ít lâu, đài chúng tôi có chuẩn bị một tiết mục âm nhạc cần 2 người chủ trì, anh ta là một trong hai người đó, nhưng vụ việc kia xảy ra nên đài quyết định thay anh ta, vì thế hôm nay anh ta đến đây để tranh thủ một chút.”
Tranh thủ?
Tiết mục gì mà lại cần nghệ sĩ phải chạy đến phòng làm việc của nhà sản xuất tranh thủ?
Nói nôm na chính là sau khi bị từ chối thì Nhạc Vũ Huân đã mặt dày ương bướng không chịu rời đi.
Hai từ “tranh thủ” dùng cũng thật là tử tế.
Mấy tháng trước, Nhạc Vũ Huân dựa hơi Lương Thần mà nhận chương trình tống nghệ mỏi tay, sao Mạnh Lam Chi lại không cho nổi anh ta tài nguyên?
À, có thể Nhạc Vũ Huân đã quên rằng Mạnh Lam Chi cũng là nhờ vào kim chủ phía sau nâng đỡ. Để xảy ra cớ sự như vầy, kim chủ không hài lòng, Mạnh Lam Chi còn dám mang theo Nhạc Vũ Huân?
Lương Thần à một tiếng, sải chân bước thẳng đến văn phòng nhà sản xuất.
Nhạc Vũ Huân thấy cô đi đến, yết hầu chuyển động lên xuống, bàn tay hơi duỗi về phía trước, hai chân tách ra một chút, là tư thế nghênh đón.
Lương Thần nghiêng người cách anh ta nửa thước.
“Nhạc Vũ Huân, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
“Thần Thần…… Anh…”
“Suỵt… ” Lương Thần ý bảo anh ta ngậm miệng, “Ngoại tình rồi lại trở mặt hất nước bẩn vào tôi, là ai dạy anh vậy?”
“Xảy ra chuyện còn muốn tôi giúp anh gánh, da mặt anh sao trở nên dày thế?
“Thần Thần, chúng ta trở về rồi nói, chúng ta ——” Nhạc Vũ Huân nhìn những người phía sau đều đang nhìn hai người bọn họ, gương mặt hơi mất kiềm chế, “Em nghe anh giải thích đi mà.”
Từ khi chuyện anh ta ngoại tình với Mạnh Lam Chi bị phơi bày đến nay, công ty Lương Thần đã đơn phương cắt đứt mọi quan hệ với anh ta, bản thân Lương Thần cũng thế cho nên đến bây giờ mới xem như là lần chạm mặt chính thức của bọn họ.
“Anh và Mạnh Lam Chi không phải như báo chí đưa tin đâu, anh chỉ chơi đùa cô ta một chút thôi, đàn ông ai cũng sẽ phạm sai lầm như vậy, em tha lỗi cho anh có được không?”
Lương Thần liếc nhìn phía trường quay phía sau anh ta một cái, lưng tựa vào tường, khoát tay ý bảo anh ta tiếp tục.
Nhạc Vũ Huân hít sâu, dồn hết sức lực, suy nghĩ hôm nay phải lay chuyển được Lương Thần cho bằng được nếu không thì đến cơ hội gặp mặt lần sau cũng không có.
“Thần Thần, tối hôm đó anh uống quá nhiều, em phải tin anh, anh trước sau không quen biết cô ta, do bạn bè rủ đến chơi một chút, sau đó uống nhiều quá, anh cũng không biết chuyện thế nào, mà cô ta cứ quấn lấy anh, anh lúc đó nhất định nửa tỉnh nửa mê không biết gì…”
Viên Kha Kha cùng các nhân viên khác khi nghe đều tin là thật.
Nhất định Mạnh Lam Chi cho anh ta uống xuân dược, sau đó cô gái một mét sáu mấy lôi kéo gã đàn ông một mét tám mấy vào khách sạn.
Chắc là dạng vậy.
Lương Thần gật gật đầu, “Sau đó