Khu vực VIP trong sân bay
Viên Kha Kha và trợ lý của cô ngồi cạnh Lương Thần xem phim một chút, Lương Thần đeo bịt mắt vào, ngủ gà gật.
"Chị Thần, tối qua chị làm gì?" Viên Kha Kha hỏi.
Lương Thần mơ mơ màng màng mà ừ một tiếng.
Tiếu Vũ hỏi: "Chị Thần, tối qua chị làm gì?"
Lương Thần dùng tay đỡ cái cổ đang đau nhức, bóp bóp, rồi vặn cổ hai lần, "Ăn gà."
Tiếu Vũ: "Hả?"
Lương Thần sờ đầu cô cười, không giải thích, "Tiểu Vũ, điện thoại của chị đã sạc đầy chưa?"
Tiếu Vũ rút cáp sạc ra khỏi điện thoại của Lương Thần rồi đưa điện thoại cho Lương Thần: "Sạc đầy rồi. Vậy rốt cuộc tối qua chị làm gì?" "Ăn gà!" Viên Kha Kha vừa sắp xếp hộp trang điểm vừa nói, "Tiểu Vũ, chị nhớ em mới tốt nghiệp đại học đúng chứ? Thế mà cái này cũng không biết à?"
Viên Kha Kha ở bên cạnh giải thích cho Tiểu Vũ cái gì gọi là ăn gà, Lương Thần cúi đầu xem điện thoại giết thời gian.
Bây giờ là 8h sáng chủ nhật, cô đang ở sân bay.
Sắp tới sẽ bay đến Thượng Hải để ghi hình một chương trình tuyên truyền cho phim điện ảnh mới của Đinh Gia Vận. Lưu Dĩ Tình không đi cùng mà chỉ có hai trợ lý đi cùng Lương Thần. Vốn dĩ chương trình này Đinh Gia Vận là tâm điểm, cô không cần phải gióng trống khua chiêng chiếm sóng làm gì.
Lúc xuống máy bay đã là giữa trưa.
Thượng Hải mưa thu lất phất, vương trên những tán lá cây xanh biếc, mặt đất bóng loáng, hiện rõ sự lạnh lẽo giá buốt
Một ngày thu ở phương nam trôi qua cũng không êm ả lắm.
Cơn gió lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng chui vào váy ngắn của Lương Thần, cô lạnh run lập cập.
May là rất nhanh đã có người đến đón, cầm ô giúp Lương Thần và đoàn đội lên xe, đi về hướng đài truyền hình.
Sân bay ở vùng ngoại thành nên mất rất lâu mới đến đài truyền hình.
Lương Thần lên xe đã bắt đầu ngủ nhưng kỹ năng lái xe của tài xế không tốt lắm, thắng xe vài lần làm cô choàng taìh. Cứ như thế cô đã không còn thấy buồn ngủ nữa.
Lương Thần run run gỡ khăn choàng cổ xuống, phủ lên gối, che đi cặp đùi trắng mịn.
Cô dựa vào cửa xe, hai mắt mở hé, cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Đột nhiên, một vật màu xanh và đỏ xuất hiện ở bụi cỏ ven đường.
Cả người Lương Thần bừng tỉnh, đến cả lỗ chân lông cũng kích động —— "Chờ đã!"
Tài xế giật mình chân phanh gấp.
"Làm sao vậy?!"
"Làm sao vậy?!"
"Xảy ra chuyện gì?!"
Những người khác trên xe cùng hỏi.
Chỉ thấy Lương Thần ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa xe, không chớp mắt.
Hai giây sau, cô đột nhiên nở nụ cười, không khí căng thẳng bỗng chốc tan biến, trở nên kỳ quặc.
"Mình đúng là điên rồi."
Viên Kha Kha hết hồn hỏi: "Rốt cuộc là sao vậy?"
"Không có gì." Lương Thần thở dài một hơi, nói, "Tôi hoa mắt, bác tài tiếp tục lái đi."
Xe vừa khởi động, Lương Thần lấy điện thoại ra, chụp một tấm cảnh bên ngoài cửa, gửi cho Lục Cảnh.
Tranh Tử: "Không hiểu sao, vừa nhìn thấy vật kia tôi liền muốn xuống xe."
Hình ảnh được chụp từ cửa xe, ở bụi cỏ ven đường có một cái rương cũ nhỏ màu đỏ, trên có viết địa chỉ nhưng đã không còn nhìn ra được là gì.
—— cực kỳ giống nhảy dù trong trò chơi.
Lục Cảnh cơm nước xong đang từ nhà ăn đi ra, khi nhìn thấy bức ảnh này không nhịn được mà cười thành tiếng.
Chu Châu đi bên cạnh, thấy cậu đột nhiên cười bị dọa sợ, "Cậu bị sao thế?"
Lục Cảnh đưa điện thoại Chu Châu xem, "Một cái hộp tinh điên khùng."
Chu Chu liếc nhìn một cái, so với Lục Cảnh còn cười dữ dội hơn.
"Bà nó a ha ha ha ha ha ha ha có phải đây là hộp tinh hôm trước bị coi như gà không?"
Lục Cảnh gật đầu, "Chính là cô ấy."
Chu Châu kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Vẫn còn kéo theo cô ấy sao?"
Lục Cảnh nhướng mày, bất đắc dĩ mà nói: "Bạn bè nhờ vả, tôi biết làm sao giờ?"
Chu Châu a một tiếng, "Tôi thấy cậu buổi tối mỗi ngày chơi khá vui vẻ."
Lục Cảnh nói: "Cùng cô ấy chơi thấy trò chơi càng thêm thú vị lại còn tăng thêm độ khó của trò chơi."
Chu Châu suy nghĩ hơn nửa ngày, mới cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Lục Cảnh.
"Bà nó, cậu cũng thật là độc ác quá đi, chả trách cậu không tìm được bạn gái."
"Cậu thì biết cái gì." Lục Cảnh nói, "Lần sau cậu cùng cô ấy... Thôi bỏ đi."
"Cái gì?"
Lục Cảnh không để ý đến Chu Châu, nhấn nút ngữ âm, nói một câu.
*
Lương Thần nhận được tin nhắn của Lục Cảnh, mở ra, không ngờ là một tin nhắn thoại.
Viên Kha Kha cùng Tiếu Vũ đều ngồi bên cạnh, người thì chơi điện thoại, người thì đang ngủ.
Bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Lương Thần cảm thấy nếu Lương Thần nghe tin nhắn này thì Viên Kha Kha cùng Tiểu Vũ có khả năng cũng nghe được.
Vì thế, cô nói: "Kha Kha, tai nghe của chị đâu?"
Viên Kha Kha từ trong túi lấy một cái tai nghe đưa ra, "Nè."
Lương Thần cắm tai nghe vào, sau đó mới mở tin nhắn thoại.
"Chị ở đó...sao lại..."
Phía bên kia khá ồn, Lương Thần không nghe rõ Lục Cảnh nói cái gì.
Tranh Tử: "Cậu nói cái gì? Nghe không rõ."
Nửa phút sau, Lục Cảnh lại gửi một tin nhắn thoại.
"Chỗ chị sao lại mưa?"
Lần này thì không còn tạp âm xung quanh ồn ào, chỉ còn giọng nói thanh khiết.
Hơn nữa, cậu dường như để điện thoại ở rất gần, gần đến mức Lương Thần có cảm giác cậu đang thì thầm nói chuyện bên tai.
Hai tai bỗng nhiên ngứa ngáy.
Tranh Tử: "Tôi đang ở Thượng Hải."
Lục Cảnh hồi âm, vẫn là tin thoại.
"Đi Thượng Hải làm gì?"
Tranh Tử: "Công tác, tôi đã nói với cậu tôi có công việc mà, hôm nay tôi còn đi công tác nữa [đắc ý]"
Đại Thần: "ok"
Ok?
Lương Thần nhìn chằm chằm vào chữ [ok] vài giây, có cảm giác như mình đang trình báo lịch trình còn câu trả lời Lục Cảnh có cảm giác như là [Tôi yên tâm rồi].
Trong lòng như có bọt khí nổi lên, không kìm nén được.
Tranh Tử: "À... Buổi tối tôi xem cậu phát sóng trực tiếp nhé?"
Đại Thần: "ok"
A, vốn nói cái gì cậu cũng đều ok.
*
Chu Châu vừa nhận tờ rơi, mới vừa nhìn đã bị học muội phát tờ rơi quấn lấy, đến khi thoát được thì phát hiện Lục Cảnh đã không còn bên cạnh nữa.
Tìm một vòng thì mới thấy cậu ta đang đứng ở lối đi nhỏ ít người qua lại phía sau thang máy nhà ăn mà chơi điện thoại.
"Lục Cảnh!" Chu Châu bước vài