"Ma ma."
Bỗng nhiên, một âm thanh sợ hãi truyền tới.
Một em bé giống búp bê SD với mái ngố bằng và mắt to dễ thương nhìn về phía nàng, Mục Nhiễm không thể tin được mà chỉ chỉ chính mình, thấy vẻ mặt khẳng định của tiểu nữ hài, Mục Nhiễm phun ra một ngụm tôm.
"Khụ khụ khụ khụ......!Con kêu ta là mẹ?"
"Ma ma, con không thích ta kêu người như vậy?" Tiểu nữ hài ôm gấu bông nhỏ nói.
Mục Nhiễm tuy rằng khiếp sợ, lại không dám biểu lộ quá rõ, chỉ xấu hổ mà cười nói: "Ma ma? Thực tốt! Ma ma! Đương nhiên là ma ma rồi! Kết hôn sinh con thực quá bình thường, ha hả."
【 chủ bá biểu tình thực xuất sắc! Thoạt nhìn là không biết chính mình có con.
】
【 ha ha! Nhìn bộ dáng khiếp sợ của chủ bá, ta tự nhiên cảm thấy thực vui vẻ là như thế nào? 】
【 chủ bá! Dùng mị lực của con thu phục nàng! 】
Nói xong, trong phòng không ai lên tiếng nữa, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng, có chút xấu hổ.
Mục Nhiễm nghĩ nghĩ, chỉ vào mâm nói: "Ta mới vừa làm tôm, con muốn ăn sao?"
Nữ hài tử lắc đầu tựa hồ vẫn còn sợ nàng, nàng ôm gấu, khập khiễng mà đến gần, chờ nàng đi đến trước mặt, Mục Nhiễm mới phát hiện trên cánh tay nàng nơi nơi đều là vết thương sâu cạn không giống nhau, vết thương có xanh, có đen, có tím, như là roi đánh.
"Con như thế nào bị thương?" Mục Nhiễm bắt lấy nàng, cau mày, khẩn trương hỏi: "Là ai đánh con?"
Tiểu nữ hài nghe xong lời này, không dám nhìn thẳng nàng, chỉ mang theo tiếng khóc nức nở dùng sức tránh thoát tay nàng, Mục Nhiễm thấy, càng cảm thấy nàng là sợ hãi cái gì, giờ khắc này trong đầu nàng hiện lên rất nhiều tin tức bảo mẫu ngược đãi tiểu hài tử, theo bản năng đem hài tử kéo đến phía sau chính mình.
Nàng căm tức nhìn bảo mẫu, chất vấn: "Có phải hay không nàng ngược đãi con?"
"Ta?" Bảo mẫu bị dọa rồi, nàng vẻ mặt kinh sợ, quả thực có chút không thể tin được, vội vàng xua tay: "Không phải! Không phải ta!"
"Vậy là ai? Vết thương trên người đứa nhỏ này rõ ràng là người ngoài đánh, đừng nói với ta là chính nàng tự làm mình bị thương."
Mục Nhiễm nói, thương tiếc mà sờ sờ nữ hài tử, ôn nhu hỏi: "Đau không?"
Nữ hài tử mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn nàng chằm chằm, rồi sau đó lắc lắc đầu.
Thật là đáng chết! Tiểu nữ hài đáng yêu như vậy mà xuống tay đánh nàng được, hiện tại bảo mẫu quả thực muốn nghịch thiên!
"Nghe này, ngược đãi là phạm pháp! Là có thể bị giam giữ! Bà nói xem, đứa nhỏ này rốt cuộc có phải hay không do bà đánh?" Mục Nhiễm chất vấn nói.
【Chủ bá, làm tốt lắm! Ở tinh cầu của chúng ta, đánh người cũng là phạm pháp! Ủng hộ chủ bá đem bà ấy đưa đi Cục Công An! 】
"Không đúng,không đúng!" Bảo mẫu hết đường chối cãi.
"Vậy là ai?"
Bảo mẫu mặt đều là biểu tình ngoài ý muốn, nàng tựa hồ đã chịu kinh hách, vội vàng móc di động ra, click mở một cái video.
"Mục tiểu thư, chính cô nhìn xem!"
Trên video, một cái người phụ nữ trang điểm thời thượng đang ở dùng sức đánh một bé gái, không biết bé gái kia phạm vào sai lầm gì, người phụ nữ vừa đánh vừa mắng! Không đã ghiền còn dùng chân đá! Tựa như ngại đánh như vậy còn không hả giận, nàng lại từ trong phòng lấy ra roi da, dùng toàn lực, không ngừng đánh dù chỉ một khắc! Trên video bé gái bị đánh đến quỳ rạp cuộn tròn trên mặt đất, người phụ nữ này quả thực là phát điên!
Mục Nhiễm đang muốn chất vấn bảo mẫu, lúc này, màn ảnh di động càng kéo càng gần, camera nhắm ngay mặt người phụ nữ, Mục Nhiễm thật lâu không cách nào hoàn hồn, nguyên lai, người mà cử chỉ thô lỗ, đối con nhỏ vừa đánh vừa mắng còn dùng roi da quất đánh, người phụ nữ điên ấy, cư nhiên là chính nàng!
Nguyên thân Mục Nhiễm này rốt cuộc là như thế nào, như thế nào lại xuống tay đánh hài tử của chính mình? Chẳng lẽ thực sự có bệnh tâm thần?
"Nàng không phải con ruột của ta?"
"Như thế nào không phải! Chính là ngài sinh ra!" Bảo mẫu trả lời.
"Ta đây vì cái gì đánh nàng?"
A di thở dài, có chút bất đắc dĩ mà nói: "Tiểu Mễ không thích ăn cơm, ngài không thích điểm này của nàng, thường xuyên mắng nàng, nhưng nàng chính là kén ăn, khuyên như thế nào đều không ăn, bởi vậy, Tiểu Mễ mới nhỏ gầy như vậy, bác sĩ kiểm tra nàng vẫn luôn suy dinh dưỡng, mà tình huống của Tiểu Mễ như vậy, Diệp tiên sinh thường xuyên trách cứ ngài không có chiếu cố tốt hài tử, càng không chịu trở về thăm ngài, ngài bởi vậy tâm tình vẫn luôn không tốt, liền thường xuyên uống rượu đánh Tiểu Mễ, nói thật, Mục tiểu thư, ta có đôi khi hoài nghi tinh thần của nàng khả năng không tốt lắm, tựa như hiện tại, ngài cư nhiên không nhớ rõ những việc chính mình đã làm, không bằng ngài hôm nào đi khoa Thần kinh kiểm tra một chút đi!"
Mục Nhiễm nuốt nước miếng, chỉ xem video này, nói tinh thần nàng không có vấn đề cũng chưa chắc có người tin.
Nhưng dù vậy, một bảo mẫu sẽ quay video chính mình đánh hài tử, hàm nghĩa sau lung này không thể không làm người ta truy hỏi nguyên nhân.
"Vì sao lại quay video này?"
Bảo mẫu biết chính mình không thể gạt được nên nói thật: "Ngài cũng biết chúng ta làm bảo mẫu cũng không dễ dàng, ta sợ người ta tưởng ta đánh hài tử, liền đem video quay lại, chứng minh mình trong sạch."
"Mụ mụ!" Lại một âm thanh thanh thúy của bé trai truyền tới.
Mục Nhiễm liền kinh ngạc đều đã quên, chỉ ngây ra như phỗng mà quay đầu lại xem hắn.
Bé trai trước mắt, quả thực là Diệp Tiểu Mễ phiên bản nam, chỉ là đem tóc dài đổi thành tóc ngắn, hắn tựa hồ không thích nói chuyện, chỉ là nhìn chăm chú về phía Mục Nhiễm, đôi mắt đen như mực hiện lên một tia cảm xúc khó có thể miêu tả, Mục Nhiễm thấy, một câu đều nói không nên lời.
【biểu tình của chủ bá làm ta cảm giác được, nàng đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
】
【 chủ bá, kinh hỉ đi? Ngươi có một đôi long phượng thai! Nghe nói người Trái Đất các người xem trọng có trai có gái, ngươi như vậy quả thực là người thắng nhân sinh a! 】
【 Chủ bá, miệng ngươi lớn đến có thể nhét trứng khủng long! 】
"Tiểu Mễ, lại đây." Bé trai nói.
"Ca ca." Diệp Tiểu Mễ nghe hắn nói, đá cặp chân ngắn ngủn của chính mình, bạch bạch chạy đến bên cạnh bé trai, nắm lấy tay hắn nói: "Ca ca, mụ mụ đã trở lại."
Mục Nhiễm lấy lại tinh thần, tâm lại chùng xuống, người ta trọng sinh đều là hình thức đơn giản,còn nàng,trọng sinh liền mở ra chế độ khó, trọng sinh trên người phụ nữ có khuynh hướng bạo lực còn chưa tính, nàng cư nhiên còn có hai đứa nhỏ, một trai một gái.
Mục Nhiễm còn không kịp phát điên, tầm mắt hạ xuống, dừng ở trên cánh tay cậu bé, chỉ thấy hắn cùng Diệp Tiểu Mễ giống nhau, toàn thân đều là vết thương, mà vết thương trên người hắn so vớiTiểu Mễ thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn, mặt trái của hắn sưng phù rất, thực rõ ràng bị người đánh qua, mà Mục Nhiễm tin tưởng, bảo mẫu tuyệt đối không có khả năng đánh ra vết thương nghiêm trọng như vậy trên mặt hài tử, người đánh hài tử là ai, quả thực rõ ràng.
"Tiểu Mễ, không cần chọc mụ mụ tức giận." Mặc dù bị thương thành như vậy, cậu bé vẫn rất hiểu chuyện mà khuyên bảo muội muội.
"Phải ăn cơm thật tốt, không cần chọc mụ mụ tức giận."
【 Thật hiểu chuyện ca ca! Thỉnh cho ta một tá! 】
【 ca ca bạn trai lực tăng mạnh a! 】
Diệp Tiểu Mễ lập tức dùng đôi chân ngắn nhỏ, bạch bạch bạch chạy tới bên cạnh hắn, còn lôi kéo tay hắn, nhe răng ra, ngọt ngào mà nói: "Ca ca, mụ mụ giống như có điểm không giống