Nghiêm Tư Nhuệ ở lại bệnh viện thêm vài ngày để quan sát, cuối cùng cũng được bác sĩ cho phép xuất viện.
Tin tức lọt ra ngoài, rất nhiều fan tập trung xung quanh để tận mắt xem xét tình hình của thần tượng.
"Mã ca anh đến chưa?" Lưu Quân Hạo hỏi, mắt vẫn nhìn về phía đám đông fan ở bên ngoài.
"Anh và Hoài Du ca đến rồi, đang đợi thời điểm thích hợp để đón hai đứa đây." Mã Khuynh Xuyên trả lời "Bọn anh đang ở phía bên đường nè."
Lưu Quân Hạo nghiêng đầu ra, theo lời nói mà xác định vị trí "Bây giờ anh chạy qua đi, bọn em thấy xe của hai người rồi."
Nói xong liền tắt máy, Lưu Quân Hạo quay sang nhìn Nghiêm Tư Nhuệ, kéo nhẹ nón xuống để che đi gương mặt của anh.
"Em che kín thế làm sao anh thấy đường?" Nghiêm Tư Nhuệ bức xúc lên tiếng.
"Em thấy là được, em đưa anh ra xe."
Lưu Quân Hạo vừa dứt câu thì khoác vai Nghiêm Tư Nhuệ, chạy một mạch ra bên ngoài.
Xe của Mã Đinh cũng vừa lúc tới, cửa xe mở ra thì cả hai liền phóng thẳng lên xe.
Fan:!!!???? Cả đám đông ngơ ngác nhìn nhau, sự việc vừa diễn ra trước mắt cũng qua nhanh rồi.
Bọn họ tưởng rằng xe công ty đến đón, nên chỉ tập trung tìm chiếc xe đen quen thuộc kia thôi.
Nào ngờ hôm nay lại đổi xe, khiến cho bọn họ không kịp tiêu hoá mọi chuyện.
"Khi nãy mở cửa xe hình như tôi thấy Đinh Hoài Du thì phải." Fan1
"Nhanh như vậy mà bà cũng nhìn được, hảo nhãn kim tinh chắc." Fan2
"Người lái xe dường như là đội trưởng Mã." Fan3
"Thời đoàn đúng là tinh thần đoàn kết quá, sự thân thiết không phải chỉ để diễn thôi đâu.
Tôi nghe nói lịch trình cá nhân của cả nhóm ngày hôm nay đều bị hủy, chắc là bọn họ về thăm Tư Nhuệ khi xuất viện đó." Fan3
....+N lời bàn tán
Trên xe lúc này.
Đáng ra sẽ không có gì để nói, nếu như Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ ngồi bình thường.
Đằng này, kể từ lúc lên xe tới giờ thì hầu như cả hai con người nào đó cứ dính sát gạt vào nhau, nói đúng hơn là do bàn tay của tên Lưu nào đó mượn cớ giữ lấy eo nhỏ của Tư Nhuệ.
"Có thể bỏ cái tay ra chưa? Trên xe cũng đâu có ai giành Tư Nhuệ với em." Đinh Hoài Du dùng ánh mắt 3 phần bất lực, 7 phần dè bĩu để nhìn hai đứa em trai do mình nuôi lớn.
Lưu Quân Hạo có tật giật mình, vừa nghe Hoài Du ca lên tiếng, cậu liền thu tay lại.
Giả vờ gãi gãi đầu, vô tội nói: "Em quên mất, khi nãy trốn fan nên căng thẳng quá haha~"
Mã Khuynh Xuyên thông qua kín xe, hơi nhếch môi cười.
Căng thẳng quá ha?
Bày đặt diện lý do.
Đinh Hoài Du không thèm tiếp lời, Lưu Quân Hạo rõ ràng là trên mặt hiện rõ bốn chữ em cố ý ôm mà còn muốn lừa người khác, có quỷ mới tin.
Còn chưa thoát khỏi suy nghĩ, thì Đinh Hoài Du đã bị vả mặt cái chát.
Không cần đi đâu