Nghiêm Tư Nhuệ trở về, vừa mở cửa thì đã nghe mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Anh bất giác cau mày, giơ tay bật đèn lên.
"Trời tối rồi lại không mở đèn, mấy người trong nhà này muốn tiết kiệm điện à?"
Vừa dứt lời cằn nhằn, anh nhìn về phía phòng khách thì bị dọa cho giật mình.
Một sự hỗn loạn, ngổn ngang của gối, quần áo, ly, chai rượu, vỏ bánh hỗn tạp các thứ trên mặt đất.
"Nhà có trộm à?" Nghiêm Tư Nhuệ lẩm bẩm, khó khăn bước qua những vật nằm trên đất mà bước tới cầu thang.
Xác định trong phạm vi khu vực phòng khách và phòng bếp không có người, anh liền đi đến phòng của mọi người xem xem có ai không.
Phòng gần nhất là của cặp đôi phụ huynh Mã Đinh, không cần xem xét vì hai vị này hôm nay lịch trình tới hơn nửa đêm.
Nghiêm Tư Nhuệ đi đến phòng tiếp theo, phòng của Tống Hạ Trương mà kiểm tra.
Nhìn thấy khe hở, biết rằng cửa phòng không khoá, anh đi đến đẩy cửa vào thì nhìn thấy Tống Tư Lâm đang nằm nửa trên nửa dưới trên giường.
Ở phía sofa bên cạnh thì Hạ Thụy Phong cũng nằm một tư thế kì quái, khó mà diễn tả, trên tay vẫn còn ôm chai rượu.
Không thể hiểu được vì sao lại có tình huống này, nhưng Nghiêm Tư Nhuệ có thể khẳng định nếu để hai người này ngủ đến khi tỉnh dậy thì xương sống và cổ phải đi chỉnh hình lại.
Anh giúp Tống Hạ nằm lại ngay ngắn, còn cần thận giúp hai người đắp chăn.
"Uống..." Hạ Thụy Phong hơi cựa mình, ánh mắt lim dim bắt đầu lảm nhảm trong vô thức.
"Uống cái khỉ? Hai người chê nhà chưa đủ loạn hay sao mà uống say như thế? Ai khiến hai người uống nhiều thế hả?"
"Hức...!ai khiến? Là tiểu tổ tông họ Lưu kia khiến đó.
Cậu hung dữ cái gì chứ?" Hạ Thụy Phong mơ hồ, trả lời thật lòng nhưng mắt thì vẫn mở không nổi để xác định là bản thân đang nói chuyện cùng ai.
"Tiểu tổ tông họ Lưu?" Nghiêm Tư Nhuệ lặp lại lời nói, nửa nghi ngờ hỏi "Lưu Quân Hạo?"
Hạ Thụy Phong liền gật đầu.
"Chính là cậu ta...!hahaha~"
Nghiêm Tư Nhuệ: –_—||||||
[...]
Nghiêm Tư Nhuệ quay về phòng của anh và Lưu Quân Hạo, tìm xem tên ma men còn lại đang ở đâu.
Anh nhất định phải hỏi rõ, xem xem cớ gì lại nổi giận ở bệnh viện rồi đi về nhà kéo theo người khác uống say thế kia.
"Quân Hạo"
Nghiêm Tư Nhuệ vừa vào phòng thì kêu lớn, nhưng căn phòng trống vắng, trong phòng tắm cũng không có người.
Người đâu rồi?
Ý định hỏi tội giảm bớt đi thay vào đó là sự lo lắng.
Một người sau rượu thì có thể ở đâu được? Chẳng lẽ chạy lung tung ra bên ngoài rồi?
Xoảng~
Trên lầu truyền xuống âm thanh lớn, Nghiêm Tư Nhuệ giật hết cả mình.
Anh vội chạy lên tầng xem, nhìn thấy Lưu Quân Hạo đang ngồi ngã nghiêng trên bàn dài.
Theo hướng ánh mắt, thì có thể nhận ra cái bình hoa của Trương Thiệu Viễn đã tách rời thành từng mảnh.
Trái bóng rổ ở cách đó không xa, còn đang lăn lăn thêm vài vòng.
Có thể dễ dàng kết luận, người gây ra sự thiệt hại này là vị em trai thiếu đòn kia.
"Lưu Quân Hạo, em đang làm gì vậy hả?" Nghiêm Tư Nhuệ tức giận đi đến chỗ Lưu Quân Hạo, đứng trước mặt cậu để chất vấn "Em quậy cái gì hả? Em biết bình hoa đó là do Viễn ca vừa tốn 20 vạn đem từ buổi đấu giá về không hả?"
"Em đền được."
"Em có nhiều tiền quá ha?" Nghiêm Tư Nhuệ nói thêm.
"Đương nhiên."
Hai câu trả lời ngắn gọn, trống rỗng cộng thêm thái độ không biết sai kia của Lưu Quân Hạo.
Khiến cho Nghiêm Tư Nhuệ tức đến nghẹn lời, anh cảm thấy nói chuyện với người say rượu có thể khiến cho bản thân sắp nhịn không được mà đánh người ngay tại chỗ.
"Anh lười nói với em, theo anh xuống lầu.
Đợi em hết say thì anh xử lý em sau, đúng là ngày càng học nhiều thói hư mà." Vừa nói Nghiêm Tư Nhuệ vừa kéo người đi.
Đi tới cửa phòng, Lưu Quân Hạo lên tiếng.
"Anh lười nói với em, anh chỉ muốn nói chuyện với Hứa Lệ Tuyết