Lưu Quân Hạo đẩy cửa bước vào, căn phòng vẫn gọn gàng và tinh tế.
Đảo mắt nhìn về giường, cậu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc ở phía trên.
"Thật sự là ngủ rồi." Lưu Quân Hạo nhẹ nhõm trong lòng.
"Ngủ cũng không đắp chăn, anh muốn bị cảm lạnh đúng không?"
Lưu Quân Hạo miệng thì oán trách, chân thì lại không tự chủ tiến lại gần giường hơn.
Lúc này mới phát hiện ra, thân thể của người trên giường đang không ngừng run rẩy, cả người đầy mồ hôi, sắc mặt dường như tái mét.
"Tư Nhuệ ca, Tư Nhuệ ca anh đừng làm em sợ.
Anh bị làm sao thế?" Lưu Quân Hạo lo lắng, không ngừng lay người.
"Th..uốc..." Nghiêm Tư Nhuệ yếu ớt nói.
"Anh nói gì vậy? Em nghe không rõ." Lưu Quân Hạo hỏi lại.
"Thu..ốc..
ở bà...n" Nghiêm Tư Nhuệ gượng nói.
Lưu Quân Hạo lúc này mới nghe được, lập tức tìm đến bàn lấy lọ thuốc để sẵn bên trong.
Lấy một viên thuốc đút vào miệng của Nghiêm Tư Nhuệ, sau đó lấy nước để cho anh nuốt xuống.
Tuy nhiên, do Nghiêm Tư Nhuệ không còn đủ sức lực nên làm sao mà uống được nước.
Cứ thế mà nước chảy từ miệng ra, thuốc thì vẫn chưa uống được.
"Anh uống được không vậy?" Lưu Quân Hạo gấp đến ngốc luôn, bị cơ thể lạnh ngắt của Nghiêm Tư Nhuệ dọa sợ.
Nghĩ đi nghĩ lại, trực tiếp hớp một ngụm nước lớn vào miệng của mình.
Sau đó truyền qua miệng của Nghiêm Tư Nhuệ, cuối cùng thuốc cũng có thể được nuốt xuống.
Qua vài phút, Nghiêm Tư Nhuệ dần ổn định lại.
Lưu Quân Hạo lúc này bình tĩnh hơn, cầm lọ thuốc vừa rồi lên xem, quả nhiên là bệnh đau dạ dày tái phát rồi.
Cậu nhìn người đang nằm an tĩnh trên giường, sắc mặt đã không còn tái nhợt nữa mà dần có chút khí huyết, hơi thở đều đều.
Lưu Quân Hạo không khỏi đau lòng, giơ tay chỉnh nhẹ sợi tóc của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Lại gầy hơn, anh ăn uống không tốt đúng không?" Lưu Quân Hạo lẩm bẩm.
Lưu Quân Hạo kéo chăn phủ người Nghiêm Tư Nhuệ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu đi thẳng xuống bếp, vo một ít gạo để nấu cháo.
Cầm điện thoại gọi cho Đinh Hoài Du.
"Sao vậy? Nhớ anh rồi à?" Đinh Hoài Du vừa bắt máy đã trêu ghẹo.
Lưu Quân Hạo lắc đầu.
"Em sao thế? Tâm trạng không tốt sao? Có chuyện gì vậy?" Đinh Hoài Du thông qua điện thoại nhìn thấy rõ sự lo lắng của em trai.
"Anh chỉ em nấu cháo đi." Lưu Quân Hạo thành khẩn.
Đinh Hoài Du trợn tròn mắt, lúc này Trương Thiệu Viễn cũng không nhịn được tò mò mà nghiêng đầu nhìn.
"Quân Hạo, em đừng nghịch nữa.
Em phá nổ cái bếp thì không xong với tụi anh đâu đấy." Trương Thiệu Viễn nói.
"Trương ca, em không phá." Lưu Quân Hạo nói, sau đó lần nữa cầu xin.
"Hoài Du ca, anh mau chỉ em cách nấu đi."
"Em học nấu cháo làm gì?" Đinh Hoài Du hỏi.
"Tư Nhuệ ca lại đau dạ dày rồi, em nấu cho anh ấy ăn lót dạ." Lưu Quân Hạo thành thật khai báo.
"Em ấy sao rồi? Có nghiêm trọng không? Đưa em ấy đi bệnh viện đi." Đinh Hoài Du và Trương Thiệu Viễn đồng thanh nói.
"Anh ấy ổn hơn rồi."
Đinh Hoài Du và Trương Thiệu Viễn thở phào, nhẹ lòng hơn.
"Đừng vòng vo nữa, anh mau chỉ em cách nấu cháo đi." Lưu