Kể từ hôm say rượu làm loạn, mối quan hệ của Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ càng trở nên kì quái hơn.
Cả hai người trừ lúc bắt buộc phải tương tác thì hầu như đều là cách xa nhau tám trăm mét, tình hình này diễn ra cũng đã hơn 7 ngày rồi.
Các thành viên trong nhóm ai cũng hoang mang, không hiểu nguyên nhân gì khiến hai em trai nhỏ vốn dĩ quấn quýt không rời nay lại thành xa cách không muốn nhìn mặt nhau.
Hôm nay cả nhóm livestream cho nhãn hàng La Roche - Posay, màn tương tác của 7 thành viên tương đối ổn định.
Vị trí đứng của Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ trước giờ đều đứng kế nhau, nên việc MC cố ý đẩy tương tác của hai người nhiều hơn là đều không tránh khỏi.
Tuy nhiên, livestream vừa kết thúc thì Nghiêm Tư Nhuệ lấy cớ cần tẩy trang để chạy đi mất, còn Lưu Quân Hạo thì ngồi nghỉ ngơi tại chỗ.
Lư Anh nhân viên tổ trang phục lúc này đi đến giúp Lưu Quân Hạo chỉnh sửa lại cổ áo, móng tay không cẩn thận quẹt trúng da của cậu.
"CHỊ LÀM GÌ VẬY? ĐỂ MÓNG TAY DÀI NHƯ VẬY MÀ CÓ THỂ ĐI LÀM À?" Lưu Quân Hạo cau mày, lớn tiếng trách mắng.
Tất cả mọi người đều giật mình, ánh mắt đều đổ dồn về phía Lưu Quân Hạo và Lư Anh.
"Anh tỷ, chị đừng sợ, tâm trạng tiểu Hạo hôm nay không tốt nên nó giận cá chém thớt thôi." Hạ Thụy Phong thấy tình hình không ổn, liền đi đến kéo nhân viên tổ trang phục đi, nhỏ giọng nói "Không phải lỗi của chị đâu, chút nữa em mời chị ly Starbucks để xin lỗi nhé."
"Chị không sao, chỉ là có hơi giật mình thôi." Lư Anh cười khổ
Làm việc chung với Thời Đoàn cũng không phải ngày một ngày hai, chị không lạ vì tính cách của 7 thành viên.
Nhưng mà đây, có thể nói là lần đầu tiên chị thấy Lưu Quân Hạo lớn tiếng.
Tống Tư Lâm lúc này đi đến chỗ Lưu Quân Hạo.
"Em bình tĩnh chút đi, ánh mắt của em bây giờ đáng sợ lắm đó." Tống Tư Lâm vỗ vai nhắc nhở.
"Xin lỗi, em không cố ý." Lưu Quân Hạo lúc này mới dịu xuống cơn giận.
"Không được, anh cảm thấy chuyện này không thể kéo dài được nữa." Đinh Hoài Du nói lớn, sau đó vỗ vai Mã Khuynh Xuyên một cái "Mã ca, cậu đi hỏi Quân Hạo xem giữa em ấy và Nhuệ Nhuệ xảy ra chuyện gì rồi?"
"Khụ..khụ.." Mã Khuynh Xuyên đang uống nước cũng bị doạ sặc "Chuyện này thì liên quan gì tới tớ?"
"Cậu không đi chẳng lẽ để tớ đi?" Đinh Hoài Du lườm nhẹ.
"Viễn ca, tiểu Hạo hay tâm sự với em hơn." Mã Khuynh Xuyên nhìn qua chỗ Trương Thiệu Viễn cầu cứu "Hay là em qua đó đi."
"Hai người có phải là anh trai của em không vậy? Sao chuyện nào khó cũng kéo phần em vào hết vậy ha?" Trương Thiệu Viễn thở dài.
Đinh Hoài Du khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy tự tin nói: "Là do em đáng tin, nên tụi anh mới giao trọng trách quan trọng cho em đó."
"Đúng đó, tiểu Trương Trương là giỏi nhất." Mã Khuynh Xuyên ở bên cạnh phụ hoạ.
"Stoppp...." Trương Thiệu Viễn giơ tay ra hiệu cho hai vị trước mặt ngưng lại "Em đi lag được chứ gì? Hai người đừng có kẻ tung người hứng trước mặt em."
Nhận được lời đảm bảo từ Trương Thiệu Viễn, cả hai liền vô cùng mãn nguyện trong lòng.
"Chỗ của tiểu Hạo giao cho em, anh và Xuyên ca đi tìm Nhuệ Nhuệ đây." Đinh Hoài Du vừa nói, vừa lôi Mã Khuynh Xuyên chạy đi.
Trương Thiệu Viễn:!!!???? sao từ đầu không nói vậy đi? Vòng vo nãy giờ làm gì?
Trương Thiệu Viễn đi đến chỗ Lưu Quân Hạo.
"Tư Lâm và Phong Phong đi đâu rồi?" Trương Thiệu Viễn hỏi.
"Hai người họ qua bên kia quay phỏng vấn." Lưu Quân Hạo trả lời