5
Nghiêm Tư Nhuệ sau khi nhận được lời tỏ tình, ngày nào cũng thất thần suy nghĩ linh tinh.
Từ xa nhìn thấy Lưu Quân Hạo liền muốn chạy, nhưng mỗi lần thế đều sẽ bị bắt lại được.
Hôm nay cũng như thế, vừa ghi hình xong tiết mục Xuân Vãn thì liền chạy trốn ở xe của Trương Thiệu Viễn.
"Viễn ca, anh xong chưa? Em đang trên xe đợi anh nè, anh nhanh một chút đi." Nghiêm Tư Nhuệ vừa nói, vừa nhìn xung quanh.
"Anh..
anh vừa gặp thầy Hà, anh nói chuyện với thầy xong sẽ ra ngay." Trương Thiệu Viễn trả lời một cách lúng túng.
"Sao anh nói chuyện ấp úng vậy?" Nghiêm Tư Nhuệ có chút thắc mắc "Lẽ nào...."
Trương Thiệu Viễn ở phía kia nghe giọng Nghiêm Tư Nhuệ ngân dài, có chút chột dạ nên vội trả lời "Không có...!không có, anh vẫn bình thường mà."
"Haha~ em chọc anh thôi." Nghiêm Tư Nhuệ cười lớn, cậu ngả lưng ra sau ghế "Viễn ca, bao nhiêu năm rồi anh vẫn sợ cùng nói chuyện với thầy Hà.
Anh bình tĩnh đi, thầy ấy không đánh mắng anh, anh căng thẳng làm gì chứ?
"À..
anh biết rồi."
"Thôi, em cúp máy đây."
"Ừm..."
Cuộc điện thoại kết thúc, Trương Thiệu Viễn dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm em trai yêu quý của mình.
"Vừa lòng chưa?"
"Cảm ơn Viễn ca." Lưu Quân Hạo híp mắt cười, vô cùng hài lòng với cuộc trò chuyện vừa rồi.
"Không, không cần cảm ơn." Trương Thiệu Viễn nghiến răng.
"Viễn ca, em mượn xe của anh về nha.
Chút nữa anh đi xem của em về, có được không?"
"Muốn làm gì thì làm, nhưng trước hết thì đặt cái đồng hồ của anh xuống hộp an toàn nguyên vẹn ngay đi." giọng của Trương Thiệu Viễn như sắp khóc nói.
"Em chỉ cầm lên xem thử thôi." Lưu Quân Hạo nhàn nhạt nói, sau đó cẩn thận để đồng hồ vào hộp nhung "Em đi tìm Tư Nhuệ đây, trả đồng hồ lại cho anh nè."
Trương Thiệu Viễn nhận lại đồng hồ, không thèm quan tâm đ ến Lưu Quân Hạo.
Trực tiếp mở hộp ra, xem xét kỹ lưỡng lại một lượt xem có trầy xước chỗ nào hay không.
"May là không sao." Trương Thiệu Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng thầm mắng Lưu Quân Hạo.
Nếu không phải là em út trong nhà, thì anh chắc chắn đánh một trận bầm dập cho hả giận.
Chỉ vì muốn ngồi chung xe với Tư Nhuệ, mà có thể lấy chiếc đồng hồ hơn 45 vạn* anh vừa mới được nhãn hàng tài trợ để uy hiếp.
(* gần 1 tỷ 6 VNĐ)
[...]
Nghiêm Tư Nhuệ ở trong xe tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe âm thanh cửa xe mở nghĩ rằng người đến là Trương Thiệu Viễn.
"Viễn ca, anh dẫn em đi ăn đi.
Em đói sắp ngất rồi, ăn đồ nướng ở con phố gần kí túc nha." Nghiêm Tư Nhuệ nhắm mắt nói một mạch.
Lưu Quân Hạo nhìn bộ dạng nũng nịu của gấu nhỏ mà trong lòng cũng xáo trộn, ai dạy cho cái cách nói chuyện này thế không biết.
"Viễn ca bận rồi, em thay anh ấy dẫn anh đi ăn." Lưu Quân Hạo nói dối không ngượng miệng, mạnh dạng đồng ý.
Nghiêm Tư Nhuệ nghe giọng nói quen thuộc, giật mình mở mắt ra nhìn người đang ngồi cạnh.
"Em...!sao em lại ở đây?"
"Em vừa mới giải thích đó." Cậu vừa trả lời, vừa cúi gần về phía anh "Tư Nhuệ, anh nghe không rõ thì để em lại gần hơn cho anh dễ nghe."
"Không cần, anh nghe rõ rồi." Nghiêm Tư Nhuệ cật lực lắc đầu, thể hiện rõ thái độ bài xích.
Có quỷ mới tin lời Lưu Quân Hạo.
Kề sát lại, thế nào cũng sẽ bị thừa cơ lợi dụng.
"Anh sợ cái gì chứ?" Lưu Quân Hạo hỏi lại, trong lòng thừa biết câu trả lời.
"Không sợ gì hết, anh chỉ là thấy ngồi như vầy sẽ dễ nói chuyện hơn mà thôi."
"Em cũng đâu phải đến nói chuyện thôi." Lưu Quân Hạo nói xong, liền nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác "Tư Nhuệ, anh nên cho em câu trả lời rồi."
"Ha...." Nghiêm Tư Nhuệ đảo mắt nhìn chỗ khác, sau đó ậm ừ trả lời "Chuyện đó, anh vẫn còn đang suy nghĩ."
"Anh không ghét em thân mật với anh, rõ ràng là trong lòng anh có em mà.
Sao lại suy nghĩ lâu thế ha? Chúng ta cho nhau cơ hội