Quay trở lại hiện tại, Nghiêm Tư Nhuệ sau khi nghe Lưu Quân Hạo kể lại chuyện gặp chị gái thì anh có chút âu lo cho mọi việc sau này.
Khi xưa, khi anh bước chân theo con đường nghệ sĩ đã bị ba phản đối kịch liệt vô cùng.
Cần rất nhiều thời gian ba mới chấp nhận cho anh cơ hội để đi theo đam mê, cũng cần rất nhiều nổ lực để đi đến ngày hôm nay chứng minh cho ba thấy mọi việc làm của anh đều đang rất đúng đắn.
Nếu bây giờ mối quan hệ của anh và Lưu Quân Hạo thật sự bị phát hiện, không cần phải suy nghĩ nhiều nữa.
Ba chắc chắn trực tiếp đem anh đi, cắt đứt tất cả mọi thứ hiện tại của anh trong thời gian ngắn.
Cơ hội để đấu tranh bằng không, có thể vấn đề thật sự lớn hơn so với tưởng tượng,...
"Tư Nhuệ..." Lưu Quân Hạo gọi lớn.
Dòng suy nghĩ miên man bị cắt đứt, Nghiêm Tư Nhuệ quay lại nhìn Lưu Quân Hạo.
"Anh suy nghĩ gì mà bần thần vậy?"
"Không có gì,..." Nghiêm Tư Nhuệ mỉm cười trả lời, né tránh ánh mắt của Lưu Quân Hạo "Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi."
Vừa định chạy trốn để khỏi trả lời thì bị giữ lại.
"Anh sợ à?" Lưu Quân Hạo hỏi.
Một câu hỏi tuy ngắn nhưng vẫn đủ để hiểu.
"Uhm..." Nghiêm Tư Nhuệ đáp lại, suy nghĩ một lúc lại thêm vào "Sợ sẽ còn đáng sợ hơn cả cách ba ngăn cản anh bước vào giới giải trí, sợ không chỉ là ngăn cản mà trực tiếp cấm luôn."
"Không sao, không cần sợ.
Chúng ta tuyệt đối sẽ có cách để thuyết phục ba, em sẽ không để anh đối mặt với chuyện này một mình." Lưu Quân Hạo vỗ về, lòng cũng có dự tính sẵn.
Việc bị phản đối là sẽ xảy ra, nhưng cậu chắc chắn không để cho Tư Nhuệ chịu thiệt thòi.
"Mong rằng được như em nói."
[...]
Trong đêm cả hai cùng nhau đi về Lưu gia, khi đến nơi cũng đã là rạng sáng.
Ánh đèn trong nhà vẫn còn đang mở, có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của ai đó đang đi lại ở trước cửa nhà.
"Ba mẹ nghe tin có anh về nên giờ vẫn còn đợi kìa, bình thường em về thì họ không quan tâm gì luôn đó." Lưu Quân Hạo vừa lấy hành lý vừa nói.
"Em đừng có trêu anh."
"Em không trêu, thật sự là ba mẹ đang chờ anh đó nha." Lưu Quân Hạo lần nữa khẳng định.
"Được rồi, mau đi vào thôi." Nghiêm Tư Nhuệ cười xấu hổ "Anh đang cảm thấy rất căng thẳng, sợ lát nữa sẽ không nói chuyện nổi mất."
Đây không phải là lần đầu cậu đến nhà của Lưu Quân Hạo nhưng mà là lần đầu dùng danh phận khác để ghé thăm, nên không tránh khỏi sự hồi hộp khẩn trương.
"Anh đừng căng thẳng, ba mẹ em không phản đối chúng ta đâu.
Lúc em nói với họ, em cũng chuẩn bị tâm lý đối diện với mọi chuyện.
Nhưng mà lúc đó họ không hề nói gì quá đáng hết, thậm chí còn rất vui vì em và anh đã đi đến bước này."
Nghiêm Tư Nhuệ rưng rưng: "Nhưng mà,...!anh vẫn cảm thấy sợ lắm."
Lưu Quân Hạo vừa định an ủi thì từ phía xa có người chạy đến, nhanh chóng ôm lấy Nghiêm Tư Nhuệ kéo ra một bên.
"Tư Nhuệ ca ca, em nhớ anh quá."
Nghiêm