Nghiêm Tư Nhuệ vào bên trong vệ sinh cá nhân, nhìn bản thân trong gương mà tự kiềm chế bản thân bình tĩnh lại.
"Sao lại có thể nằm trên người của Quân Hạo được cơ chứ? Cái nết ngủ của mình sao lại tệ như thế rồi?" Nghiêm Tư Nhuệ tự cằn nhằn bản thân mình.
Ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, lúc này mới nhớ đến cuộc gọi của Tống Tư Lâm và những lời nói trước đó của Lưu Quân Hạo.
Hotsearch?
Đến công ty là sao?
Câu hỏi đặt ra trong suy nghĩ, Nghiêm Tư Nhuệ đẩy nhanh tốc độ chải răng.
Sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài, khi bước xuống lầu thì đã nhìn thấy Lưu Quân Hạo ăn mặc chỉnh tề ngồi ở sofa đợi.
"Xảy ra chuyện gì à? Sao lại phải đến công ty? Hotsearch gì vậy?" Nghiêm Tư Nhuệ hỏi một mạch.
Lưu Quân Hạo chưa vội trả lời, đứng dậy lấy nón và áo đi đến khoác cho Nghiêm Tư Nhuệ.
Ánh mắt cả hai chạm nhau.
"Anh và Hứa Lệ Tuyết có quan hệ gì?"
Đối diện với sự nghiêm túc của Lưu Quân Hạo, bản thân Nghiêm Tư Nhuệ có chút căng thẳng, có thể phỏng đoán sự việc lần này có liên quan tới người tên là Hứa Lệ Tuyết kia.
Nghiêm Tư Nhuệ cố lục lại ký ức, cảm thấy cái tên này có chút quen tai nhưng không nhớ ra được rốt cuộc người này là ai.
Trong lúc chờ câu trả lời thì Lưu Quân Hạo đã chỉnh trang xong trang phục cho Nghiêm Tư Nhuệ, còn tiện thể giúp đeo luôn khẩu trang.
"Tên gọi có chút ấn tượng, nhưng anh không nghĩ rằng mình và người mà em đề cập đến có quen biết." Nghiêm Tư Nhuệ thành thật trả lời.
"Vậy thì tốt." Lưu Quân Hạo nói lớn, không che giấu được sự kích động.
Chân mày của anh lúc này dãn ra, ánh mắt thu lại vài phần sắc lạnh.
Mặc dù tin chắc chuyện này là tin đồn nhảm, nhưng khi nghe chính miệng Nghiêm Tư Nhuệ nói ra thì thật sự cảm giác thoải mái tăng lên rất nhiều lần.
"Nhưng mà có chuyện gì? Có thể nói cho anh biết tình hình hiện tại không? Cô ta thì liên quan gì đến việc chúng ta sắp đi đến công ty vậy?" Nghiêm Tư Nhuệ nghiêng đầu hỏi.
Điện thoại lúc này vang lên, màn hình hiển thị người gọi đến là Lý Tín.
"Trên đường đi em sẽ giải thích sau." Lưu Quân Hạo nói xong bất lực thở dài, quơ vội áo và nón rồi nắm tay Nghiêm Tư Nhuệ chạy vội ra ngoài.
[...]
Xe dừng lại ở một góc đường gần toà nhà "Thịnh Thế", fan dường như đã vây kín xung quanh toà nhà.
Lưu Quân Hạo thông qua kính xe quan sát xung quanh, cảm thấy tình hình bên ngoài không mấy khả quan.
"Tư Nhuệ ca, anh sợ không?" Lưu Quân Hạo hỏi.
Nghiêm Tư Nhuệ hơi mím môi, cảm xúc có chút phức tạp.
Tuy đã nghe tóm tắt tình hình hiện tại, nhưng khi đối diện với thực tế thì lại có chút không ổn.
Số lượng fan tập trung đông hơn so với tưởng tượng rất nhiều, nói không lo sợ là tự lừa dối bản thân.
"Có chút áp lực." Nghiêm Tư Nhuệ trả lời, tay thuận theo vô thức vì căng thẳng mà nắm chặt lại.
"Không thể trực tiếp đi vào được, bọn họ bây giờ có lẽ đang rất kích động."
Mọi hành động biểu hiện nhỏ đều bị Lưu Quân Hạo thu gọn vào mắt, cậu biết rõ con người trước mặt mình mỗi lần sợ hãi hay căng thẳng đều sẽ tự nắm chặt tay lại để khống chế cảm xúc.
Cậu nhớ từng bắt gặp hình ảnh này trước đây, lúc đó đợi đến khi tâm trạng của Tư Nhuệ ổn định thì cũng là lúc móng tay đã cắm sâu vào thịt làm cho rướm máu.
"Tư Nhuệ ca, không cần sợ." Lưu Quân Hạo đưa tay áp vào bàn tay của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Em đi vào bên trong cùng với anh, em bảo vệ anh."
Bất ngờ nhận được sự cảm thông, tay đột nhiên nhận được nguồn nhiệt khác lạ khiến cho Nghiêm Tư Nhuệ có chút không thể tiếp nhận.
Muốn rút tay về, lại không thể làm được, tay hoàn toàn bị Lưu Quân Hạo giữ chặt.
Anh biết Lưu Quân Hạo là muốn tốt cho anh, nhưng anh lại sợ người khác sẽ vì anh mà làm cậu bị thương nên chỉ muốn đối diện với vụ việc lần mày một mình để giảm thiểu sự ảnh hưởng.
"Anh có thể tự vào được, em đừng đi theo."
"Nếu hôm nay anh vào trong một mình, thì về sau coi như chúng ta chưa từng quen biết nhau." Lưu Quân Hạo nói, bàn tay vẫn giữ chặt Nghiêm Tư Nhuệ.
"Chút nữa xuống xe,