Lưu Quân Hạo bình tĩnh lại, khởi động xe im lặng không nói một lời nào.
Cậu chính là đang tự trách bản thân, sao lại kích động đến mức đó.
"Sáng mai là vào đoàn, thời gian có chút gấp gáp cho nên em muốn tập sợ kịch bản cảnh đầu tiên với anh." Lưu Quân Hạo chậm rãi nói "Về nhà em tập đi, tiện hơn là ở phía nhà anh."
"Lạc Lạc còn ở đó."
"Đón qua nhà em luôn."
"Chúng ta bận rộn, không thể chăm sóc tốt cho Lạc Lạc được." Nghiêm Tư Nhuệ tìm lý do từ chối, anh sợ ở cùng với cậu sẽ xảy ra chuyện.
"Gửi qua chỗ của Phong Phong và Tư Lâm, hai người họ gần đây không nhận hoạt động.
Thời gian rảnh rỗi khá nhiều, đem Lạc Lạc qua bên đó cũng sẽ giúp họ không nhàm chán." Lưu Quân Hạo vừa nói, vừa đánh tay lái chuyển hướng về nhà họ Nghiêm.
"Anh còn chưa nói với ai về việc anh về nước, Phong Phong và Tư Lâm cũng rất giận anh.
Em gửi Lạc Lạc qua đó, anh sẽ càng khó xử hơn." Nghiêm Tư Nhuệ không tự nhiên, nói tiếp lý do.
"Tư Nhuệ, anh đừng tìm lý do nữa." Lưu Quân Hạo không vui, âm giọng càng thấp "Nếu anh muốn xin lỗi tôi, thì anh đừng trốn tránh nữa.
Quá khứ anh dám tạo ra, thì anh cũng nên tính đến bước đường của ngày hôm nay."
Nghiêm Tư Nhuệ cảm thấy tim mình đau nhói, anh cảm nhận được từng câu nói của cậu, nó như từng con dao nhọn đang cố đâm lấy trái tim anh.
Anh không trả lời, cũng không dám quay sang nhìn nét mặt của Lưu Quân Hạo lúc này, anh sợ sẽ chỉ nhìn thấy sự chán ghét và hận ý của cậu.
Thở dài một hơi.
"Được rồi, nghe theo ý em." Nghiêm Tư Nhuệ nghiêng đầu nhìn qua cửa kín, tiếp tục nói "Anh biết em cố ý nói mấy lời khó nghe, xem như lần này anh về là để chuộc tội đi."
[...]
Tại nhà của Tống _ Hạ
Hai người đang thảnh thơi xem ti vi, thì chuông cửa vang lên.
Ánh mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời cùng nhau bám vào ghế.
Cả hai đồng thanh hét.
"Phong Phong / Tư Lâm ra ngoài xem ai đến."
"Không đi, bình thường anh mở rồi.
Lần này, em ra mở cửa đi, anh nhất định không đi." Tống Tư Lâm sống chết ôm ghế.
"Tư Lâm, anh rõ ràng là hết thương em rồi đúng không hả? Cửa xa như vậy, anh