Một tuần trôi qua, vụ việc của Nghiêm Tư Nhuệ và Hứa Lệ Tuyết ngày càng đi xa.
Một bên tung bằng chứng, một bên thì liên tục phủ nhận khiến cho cộng đồng mạng ăn dưa xoay vòng vòng.
Bằng chứng đưa ra rất cụ thể, nhưng lại sai lệch về thời gian quá lớn.
Mọi người ban đầu tin tưởng và bảo vệ Hứa Lệ Tuyết, nhưng càng về sau thì lại càng không thể giữ vững lập trường.
Nhiều luồng ý kiến đối lập nhau xuất hiện.
Bên bảo vệ Hứa Lệ Tuyết thì cho rằng Nghiêm Tư Nhuệ đang tẩy trắng, thế lực chống lưng phía sau quá mạnh nên khiến cho mọi sự thật trắng đen đảo lộn.
Còn ở bên phía bảo vệ Nghiêm Tư Nhuệ thì cho rằng Hứa Lệ Tuyết quá xảo quyệt, nguỵ tạo bằng chứng giả khiến cho người khác bị ảnh hưởng nặng nề.
Việc điều tra tiếp tục diễn ra, manh mối cũng từng chút góp nhặt lại.
Nghiêm Tư Nhuệ lần nữa cùng với Hứa Lệ Tuyết gặp mặt, lần này anh chỉ đi một mình đến tìm cô ta.
"Cô Hứa mời ngồi." Nghiên Tư Nhuệ lịch sự kéo ghế giúp.
"Anh tìm tôi để làm gì? " Hứa Lệ Tuyết ngồi xuống, trực tiếp đề cập vào thẳng vấn đề muốn hỏi.
"Lần trước tôi đã cho anh cơ hội để chịu trách nhiệm với mẹ con tôi, nhưng anh đã bỏ qua nó thì giờ có hối hận cũng muộn rồi."
Nghiêm Tư Nhuệ hơi mỉm cười, từ tốn rót cho Hứa Lệ Tuyết một ít nước ấm.
"Tôi không có gì để hối hận cả." Nghiêm Tư Nhuệ thẳng thắn nói, sau đó kéo ghế ngồi xuống ghế đối diện.
Hứa Lệ Tuyết siết chặt bàn tay, cả người vì câu nói bình thản kia mà tức run.
Cô vốn tưởng Nghiêm Tư Nhuệ chủ động hẹn cô là vì lương tâm cắn rứt, không thể cố chấp chống đối cô nữa.
Nào ngờ,..
khi gặp mặt lần nữa, anh lại tạt thêm gáo nước lạnh khác vào mặt cô.
"Nếu anh đã không thừa nhận lỗi sai của anh, thì chúng ta cũng không có gì để phải ngồi lại nói chuyện với nhau nữa." Hứa Lệ Tuyết đứng lên, cầm túi xách lên, lại nói thêm một câu.
"Nghiêm Tư Nhuệ, anh thật sự là vừa tra vừa mặt dày."
Nghiêm Tư Nhuệ đợi cô ta nói xong, liền chậm rãi phản bác lại: "Việc mà tôi không làm, tôi tội gì phải thừa nhận nó?"
"Anh không làm? Anh không làm ra thì đứa con trong bụng tôi là tự nhiên mà có à?"
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn cô ta nổi giận, dùng tay chỉ vào cái bụng đang nhô ra của cô ta.
Anh liền lấy ra một sấp giấy tờ, sau đó nói: "Cô tự xem sẽ rõ thôi, tôi thật sự không có bất kì quan hệ nào với cô cả."
Hứa Lệ Tuyết nhìn giấy tờ trên bàn, sau đó ngồi xuống xem xét.
Cô muốn xem xem Nghiêm Tư Nhuệ muốn giở trò gì, chuẩn bị giấy tờ như thế nào để có thể đảo lộn tình thế.
Xem qua một loạt, Hứa Lệ Tuyết bật cười.
"Nghiêm Tư Nhuệ, anh cho rằng tôi là trẻ con hay sao?" Hứa Lệ Tuyết ném sấp giấy vào người của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Anh tạo dựng giấy tờ giả về một người có gương mặt giống anh, sau đó nói rằng cái người đó mới thật sự là phát sinh quan hệ với tôi.
Anh nực cười thật đấy."
"Cô tin hay không thì chỉ cần đợi tôi tìm ra hắn ta, cô có thể trực tiếp hỏi rõ.
Lúc đó, tôi tin chắc rằng ADN đứa bé cô đang mang