Hoắc Tư Tước rất bình tĩnh, thậm chí còn có tâm tình nghịch ngợm tóc bóng mềm của bé con.
"Tắt máy! Ngủ đi! Chờ Tể Tể thức dậy đã ! "Bé con luôn nghĩ chuyện anh hai, anh ba và anh Minh Tư đến nhà họ Trương để tìm Lư lam Lam, nên cảm quan vẫn rất nhạy bén.
Trông bé ngủ rất ngon, nhưng thực tế, bé ngủ không sâu.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh hai và anh ba, bé con ngáp dài, đưa đôi tay mũm mĩm dụi dụi mắt buồn ngủ, mở mắt ra.
Không ngủ được sâu!Đáy mắt ẩm ướt, long lanh mọng nước.
"Anh hai, anh ba, trời vừa sáng rồi, chúng ta đến nhà họ Trương tìm Lư lam Lam đi!"Hoắc Tư Tước có chút tự trách mình: "Tể Tể, anh nói chuyện làm em thức giấc sao?"Bé rúc vào vòng tay của anh hai khẽ lắc đầu.
"Không, là Tể Tể nghĩ đã đến lúc phải dậy!"Hoắc Tư Thần: "Em mới ba tuổi rưỡi, làm sao biết đến lúc nào phải dậy?"Bé ngáp liên tục, nhưng không làm ảnh hưởng bé giải thích.
Vừa mới ngủ dậy, giọng của bé nhẹ hơn bình thường, non nớt mềm mại, giọng sữa ứa ra khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng và thơm một cái.
"Bởi vì chuyện của anh hai vẫn chưa giải quyết xong!"Hoắc Tư Thần: "! "Hoắc Tư Thần đột nhiên thấy xấu hổ.
Đứa nhỏ chỉ ba tuổi rưỡi, mới đến ngôi nhà này chưa đầy hai ngày, cư nhiên biết quan tâm lo lắng chuyện của anh hai.
Nhìn lại bản thân, nếu không phải có điện thoại của cậu hai đánh thức, phỏng chừng cậu vẫn còn đang ngủ say.
So với Tể Tể ! Cậu là anh hai lại không đáng tin cậy!Dù sao bọn họ đều đã tỉnh, thấy Tể Tể nhất định muốn đến nhà họ Trương, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần không còn do dự nữa, hai lớn một nhỏ, cả ba cùng nhanh chóng đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.
Tể Tể khi đứng lên cũng không cao bằng bồn rửa mặt, đứng ở trước bồn rửa mặt, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu màu đen của bé.
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nhìn thấy cảnh tượng này khi đang rửa mặt, theo bản năng đều cúi đầu nhìn xuống.
Bé đang cố gắng kiễng chân lên, một đôi bàn tay nhỏ bấu vào mặt đá cẩm thạch, khẽ mím cái cái miệng nhỏ cố làm mình cao hơn.
Hoắc Tư Thần nhìn cảm thấy quá đáng yêu.
Ngay cả Hoắc Tư Tước cũng không nhịn được mà bật cười.
"Tể Tể thật đáng yêu! Để anh hai ôm em rửa mặt nào!"Hoắc Tư Thần chậm hơn một bước, nhưng nghĩ còn có việc quan trọng phải làm, rất hiểu chuyện mà không tranh giành.
Cậu vội vàng lấy bàn chải đánh răng và khăn bông ngắn mà người cô giúp việc đã chuẩn bị từ sớm.
"Tể Tể, em có muốn anh ba giúp em đánh răng không?"Tể Tể lắc đầu: "Không, Tể Tể có thể tự đánh răng!"Sợ anh ba không tin, bé thuần thục lấy bàn chải đánh răng từ tay anh ba, khéo léo nặn kem đánh răng ra lấy một chút, Hoắc Tư Tước đã cầm