Hoắc Trầm Lệnh ôm bé vào lòng, đồng thời quét mắt cảnh cáo ba thiếu niên một chút.
Dù sao bé mới tỉnh lại từ trong phòng cấp cứu, vạn nhất bởi vì kiểu tóc quá xấu mà kích động đến ngất đi, người cha như ông sẽ không tiếp thụ được.
Thật vất vả có đứa con gái nhỏ mềm mại lại tri kỷ như áo bông nhỏ, Hoắc Trầm Lệnh làm sao nỡ để bé bị kích thích đây.
"Không có việc gì, chính là sợ thân thể của con không thoải mái, cha không yên lòng.
"Tể Tể cười khanh khách: "Cái này ạ? Cha yên tâm, Tể Tể rất tốt!"Nói xong bé nhớ tới cỗ lực lượng vô hình kia có thể làm toàn bộ thân thể của bé tê dại, sau đó mất đi ý thức.
"Cha, cái dây nhiều màu sắc đó là gì vậy?"Hoắc Trầm Lệnh khẽ mím môi, yêu thương sờ đầu bé, chạm vào mái tóc xoăn nhưng vẫn rất mềm mại.
"Thứ kia là dây điện, bên trong có điện, rất nguy hiểm, các bạn nhỏ đều không thể đụng vào, nếu không sẽ bị điện giật giống như Tể Tể.
"Hiện tại Hoắc Trầm Lệnh vừa nghĩ tới đã cảm thấy sợ.
Đây là do vận may quá tốt!Nếu như không may mắn thì không biết sẽ như thế nào đâu?Con gái của ông mới nhận về cứ như vậy mà không còn nữa.
Vừa nghĩ tới tình huống đó, Hoắc Trầm Lệnh không khỏi ôm bé chặt hơn một chút.
"Tể Tể, hứa với cha, về sau không thể lại chạm vào những dây điện này, có được không?"Tể Tể nghe giọng nói của cha rất nhẹ, toàn thân căng thẳng hơn, giống như vẫn còn lo lắng cho bé vì thế Tể Tể đã vội vàng gật gật đầu.
"Vâng ạ, Tể Tể hứa về sau tuyệt đối sẽ cách xa dây điện, cũng không bao giờ giật hoặc lôi kéo nó.
"Tể Tể nói chuyện với cha một chút, nhìn thấy ba người anh đang vây quanh bên cạnh giường, bé lộ ra nụ cười tươi rói với ba người bọn họ.
"Anh hai, anh ba, anh Minh Tư, Tể Tể rất tốt, không cần lo lắng cho Tể Tể nha.
"Bé còn muốn nói nhiều hơn, cái sợi dây được gọi là dây điện đúng là rất lợi hại, nhưng không gi.ết chết bé được.
Nhưng sợ sẽ hù dọa các anh, Tể Tể đã nuốt ngược vào trong.
Hoắc Tư Tước, Hoắc Tư Thần cùng Bách Minh Tư ba thiếu niên đều tận mắt thấy Tể Tể bị điện giật, bị dọa không hề nhẹ.
Dù hiện tại Tể Tể vẫn khỏe mạnh, nhưng sự sợ hãi vẫn còn nguyên vẹn.
Hoắc Tư Thần đi qua cầm lấy tay Tể Tể, giọng nói nghẹn ngào.
"Tể Tể, thật xin lỗi, đều do anh ba không có chăm sóc em tốt.
"Nói xong cậu rơi lệ, nhịn không được nữa mà gào khóc lên.
Mẹ đi rồi.
Cậu đã rất buồn.
Cha mới dẫn em gái về được hai ngày, em gái đáng yêu dễ thương, đặc biệt ngoan ngoãn, lực chú ý của cậu vừa bị chuyển đi, kết quả bởi vì bọn họ lơ là mà suýt chút nữa xảy ra chuyện! ! "Hu hu hu! ! "Tể Tể chui ra từ trong ngực cha bảo mẫu, ngồi ở trên giường ôm eo anh ba đang đứng gần.
Bé ngẩng đầu lên, nhìn anh ba khóc cực