"Hoắc tiên sinh, đứa con gái này của ngài cũng quá thô lỗ!"Tể Tể nhếch miệng, lộ ra hai cái răng mèo xinh đẹp, tức chết người không đền mạng.
"Bà đang trách cha đã nuôi dưỡng Tể Tể quá tốt sao!"Chu Xuân Hoa: "Mày!"Hoắc Trầm Lệnh nhanh chân tới bế Tể Tể lên: "Giang Lâm, làm xong chưa?"Giang Lâm và chủ nhà hàng cùng đi tới, ông chủ liên tục gật đầu chào.
"Hoắc tiên sinh, nhà hàng đã chính thức chuyển nhượng sang tên của anh.
"Hoắc Trầm Lệnh gật gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía Giang Lâm.
Giang Lâm hiểu ý, chờ sau khi ông chủ bế con gái rời đi liền quay đầu nhìn mọi người tuyên bố: "Đây là ý của ông chủ, hôm nay tất cả tiền ăn của khách ở đây đều được miễn phí, còn tặng thêm khuyến mãi có mệnh giá một vạn tệ, không giới hạn thời gian sử dụng!"Ánh mắt rơi xuống trên thân của hai người Chu Xuân Hoa: "Đem hai người này, đuổi ra!"Lập tức có bốn người bên anh ninh tiến đến, kéo hai người đi ra ngoài.
Chu Xuân Hoa mặt xám mày tro, ánh mắt dữ tợn.
"Các người! ! Các người chờ đó cho tôi!"Có tiền thì giỏi lắm sao?Bà ta còn biết bà đồng kìa!******************Hoắc Trầm Lệnh mang theo con gái bảo bối trực tiếp đến công ty.
Nhất định phải mang Tể Tể theo bên người, cũng không thể bỏ qua công việc.
Nhất là bây giờ, đang là thời điểm quan trọng để thu mua tập đoàn Trương thị, mẹ vợ của Trương Quốc Đống vẫn có thể ở bên ngoài nói chuyện lớn lối, không biết xấu hổ như vậy, ông không tự mình can thiệp thì vô cùng có khả năng người nhà họ Trương kia sẽ lợi dụng chui chỗ trống.
Lúc vợ ông còn sống, ông đối với những hành động của nhà họ Trương, luôn một mực mở một con mắt nhắm một con mắt mà cho qua.
Cũng không biết đã nuôi lớn cả một gia đình lòng lang dạ sói, mang dã tâm lớn như vậy!Ở đại sảnh tầng một của tập đoàn Hoắc thị, lễ tân nhìn thấy Hoắc tổng đi vào từ cửa xoay, trong ngực còn ôm cái gì đó.
Sao Giang trợ lý lại không làm?Nhìn kỹ thì thấy là một đứa bé mập mập tròn tròn!Có kiểu tóc không giống ai, xoăn xù như mì tôm, còn dựng lên giống như bị điện giật.
Khuôn mặt nhỏ nhiều thịt đang ghé vào đầu vai của Hoắc tổng mà ngủ thiếp đi.
Ngũ quan xinh xắn, nét mặt thanh tú làm người khác nhịn không được phải thổn thức, đúng là một đứa bé xinh đẹp.
Nhận ra những ánh mắt đang nhìn từ quầy lễ tân, Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng nhìn sang.
Hai người lễ tân thấy liền sợ tái mặt, lo sợ bất an chuẩn bị gọi điện cho ai đó, lại nghe được Hoắc tổng tận lực đè thấp giọng nói.
"Đừng nói chuyện, sẽ đánh thức Tể Tể!"Hai nhân viên lễ tân: "! ! "Hoắc Trầm Lệnh như nghĩ đến cái gì, luôn luôn đạm mạc lạnh lùng tích chữ như vàng lại khó có được thấy ông giải thích một câu.
"Tể Tể là tiểu thư của Hoắc thị, con gái của tôi!"Hai nhân viên lễ tân vội vàng