Bách Minh Tư thử hỏi thăm: "Bà cụ Tô mất lúc nào?"Ông nội Bách nói rất chắc chắn: "Năm phút trước!"Bách Minh Tư: "! ! "Ông nội Bách cảm thấy cháu trai hình như biết điều gì, chậm rãi hỏi.
"Minh Tư, cháu biết điều gì phải không?"Bách Minh Tư vội vàng lắc đầu: "Không ạ, nếu như ông không nói cho cháu thì cháu cũng không biết bà cụ Tô đã xảy ra chuyện.
"Ông nội Bách không nói thêm gì, hai ông cháu hàn huyên thêm vài câu liền cúp điện thoại.
Bách Minh Tư càng thêm hiếu kì về Tể Tể.
Bởi vì, lúc bà cụ Tô xảy ra chuyện vừa đúng lúc Tể Tể chạy lên lầu nuốt những thứ quỷ hồn kia, người của Huyền Môn lợi dụng tà thuật điều khiển quỷ hồn hại người, một khi thất bại tất nhiên sẽ nhận cắn trả cực lớn.
Tể Tể há mồm liền có thể xử lý tất cả mọi thứ, sau đó xông vào phòng của Hoắc Tư Tước.
Bách Minh Tư bỗng nhìn về phía Hoắc Tư Tước vẫn còn đang âm trầm.
"Tư Tước, Tể Tể vừa rồi cứu em, đã làm những gì?"Hoắc Tư Tước cau mày: "Ví dụ?"Bách Minh Tư nghĩ đến lúc trước cùng Tể Tể đi tới khu biệt thự bỏ hoang ở vùng ngoại ô, Tể Tể yêu cầu bọn họ nhắm mắt sau đó nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng của họ.
"Kiểu như nhẹ nhàng chạm vào em?"Trong đầu Hoắc Tư Tước hiện lên tay nhỏ béo mập của Tể Tể nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của mình.
"Em ấy chạm nhẹ vào trán của em.
"Bách Minh Tư hít một hơi thật sâu, ánh mắt đầy nghiêm túc nhìn về phía Hoắc Tư Tước.
"Anh có thể nhìn mi tâm của em không?"Hoắc Tư Tước bị ánh mắt của Bách Minh Tư làm cho toàn thân không thoải mái, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
"Anh xem đi.
"Bách Minh Tư lập tức đi tới, cẩn thận nhìn chăm chú.
Tướng mạo của người nhà họ Hoắc đều cực kỳ xuất chúng, Hoắc Tư Tước thuộc loại trung tính, tính khí bất cần vào cao ngạo, hay tùy tiện làm càn, lúc này bởi vì còn mang theo vài phần lệ khí, thoạt nhìn rất hung ác, nham hiểm và lạnh lùng.
Bộ dáng này, nếu như người bên ngoài nhìn thấy sẽ sợ hãi.
Nhưng Bách Minh Tư cùng cậu từ nhỏ đã chơi cùng nhau, cũng hiểu tính tình của nhau, cho nên không cảm thấy kinh ngạc.
Nhìn một lát cũng không nhìn ra cái gì, sau đó đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cái trán.
Thân thể hai người cùng lúc thấy được một cảm giác lạnh lẽo khó tả, chỉ thoáng qua liền mất, nhanh giống như là ảo giác.
Bách Minh Tư hỏi cậu: "Vừa rồi, em cũng cảm thấy sao?"Hoắc Tư Tước gật đầu: "Đó là cái gì?"Bách Minh Tư lắc đầu: "Không biết, chắc là Tể Tể làm.
"Hoắc Tư Tước: "Tể Tể! ! "Hai người đầy nghi hoặc, cuối cùng đi thẳng đến phòng Hoắc Trầm Lệnh.
Hoắc Tư Thần ôm chăn mền ngồi ở cửa phòng ngủ của cha, đang ngủ gà ngủ gật.
Chợt thấy anh hai và anh Minh Tư đi tới, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
"Anh hai, anh Minh Tư, các anh sao lại tới đây?"Hoắc Tư Tước: "Bọn anh đến xem Tể Tể, Tể Tể đã ngủ chưa?"Hoắc Tư Thần ủy khuất