Chu Việt nhìn không được đứng dậy muốn nói gì đó, lại bị Tống Kiều kéo lại ống tay áo, ra hiệu ngồi xuống.
Chờ Hoắc Trầm Lệnh ôm bé cùng ông cụ Bách mang theo Bách Minh Tư rời đi, ánh mắt của Tống Kiều lập tức trở nên lạnh lùng.
"Làm sao? Muốn tuyên chiến với nhà họ Hoắc?"Hứa Dao vội vàng lắc đầu: "Thưa thầy, không phải, em! ! "Mặt Tống Kiều không cảm xúc nhìn chằm chằm cô: "Vậy là hướng về nhà họ Bách?"Hứa Dao vội vàng giải thích: "Không phải thưa thầy, là do Hoắc Trầm Lệnh và con gái của ông ta khinh người quá đáng!"Đáy mắt Tống Kiều hiện ra từng tia lãnh ý, giọng nói ôn hòa cũng biến thành vô cùng lạnh lùng.
"Coi như bọn họ khinh người quá đáng, cô có thể làm gì? Tuyên chiến? Cô xứng sao?"Lại nhìn về phía Hứa Dao: "Cô đủ tư cách sao?"Hứa Dao: "! ! "Tống Kiều nhìn bọn họ như nhìn sâu kiến, đáy mắt đầy khinh miệt và xem thường không một chút che giấu.
"Tôi nhắc nhở hai người một lần cuối cùng, nếu như muốn kiếm chuyện muốn tìm cái chết, nhớ kỹ chết xa một chút, không được kéo theo cơ quan cấp cao!"Sắc mặt của Tống Kiều và Hứa Dao đều trở nên trắng bệch, nhất là Hứa Dao, thậm chí chóp mũi đã mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Tống Kiều rơi xuống người cô ta, giọng nói lạnh lùng.
"Hứa Dao, cô phải biết quy củ của cơ quan, không có lãnh đạo nào hi vọng cấp dưới của mình dựa vào việc công báo thù riêng!"Ngụ ý chính là thu hồi những tính toán trong lòng của cô, tôi đã biết tất cả mọi chuyện!Hứa Dao cắn môi, gật gật đầu.
Tống Kiều lại nhìn hai người cảnh cáo một cái, rồi đứng dậy rời đi.
Đúng lúc điện thoại của Hứa Dao vang lên, là Hoắc An An gọi tới.
"Chị Dao Dao, túi xách lần trước chị thích đã được đưa đến rồi, lúc đầu em định mang qua cho chị nhưng mà hôm nay em có chút mệt, trong người không thoải mái.
Chị có thể đến nhà của em lấy không?”Hứa Dao vốn đang uể oải, thời điểm nghe thấy hai chữ túi xách, ánh mắt lập tức sáng lên.
"Được, chiều tối chị sẽ qua em.
"Tống Kiều nghe rất rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, ánh nhìn xem Hứa Dao không hài lòng.
"Lời thầy mới vừa nói em không nghe lọt tai à?"Hứa Dao ủy khuất: "Đương nhiên nghe, nhưng mà em chỉ đi tới nhà cũ của nhà họ Hoắc chứ không phải đi trang viên của nhà họ Hoắc.
"Chu Việt chần chừ.
Hứa Dao trừng mắt nhìn anh ta: "A Việt, anh đi cùng em không, An An rất hào phóng, nói không chừng cái đồng hồ Rolex lần trước anh thích cũng có.
"Chu việt động tâm, tâm tình của hai người họ đã xoay chuyển trong nháy mắt.
Chỉ là hai người họ không nghĩ tới, buổi tối họ tới nhà cô của mình thế nhưng lại tiếp tục gặp được con gái nuôi của nhà họ Hoắc, đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mới gặp lúc ban ngày ở đồn cảnh sát.
Chu Việt: "! ! "Hứa Dao: "! ! "Tể Tể xuống xe trước, vừa ngẩng đầu lên liền thấy cách đó không xa là đôi nam nữ mà bé đã