"An An, em bây giờ là chị, cần phải chiếu cố em gái, biết không?"Hoắc An An tức giận đến suýt chút nữa thì bộc phát.
Cái gì mà đứa nhỏ ba tuổi rưỡi, nó rõ ràng chính là hệ thống nhân vật nữ phản diện, là nhân vật phản diện ác độc.
Dù nó vẫn còn nhỏ, thì cũng là nhân vật phản diện!Hoắc An An nhớ lại những kịch bản hào môn máu chó mà trước đó hệ thống đã cho cô ta xem, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ sắc mặt càng khó coi.
Hoắc Tư Lâm cảm thấy không ổn, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má của em gái.
Không né tránh.
Hoắc Tư Lâm nhịn không được cười lên, thân mật lại nhéo nhéo.
Hoắc An An căm ghét tránh đi: "Anh, anh làm gì vậy, em không phải trẻ con, anh đừng bóp mặt của em mãi như thế! Anh vừa rồi còn không giúp em!"Minh Tể Tể có cái gì tốt?Nó đối nghịch cùng cô ta và hệ thống chân mệnh thiên nữ!Cô ta hạ giọng: "Anh, anh đừng bị Minh Tể Tể lừa, nó nhìn mới ba tuổi rưỡi, kỳ thật không chỉ ba tuổi rưỡi đâu! Nó đang diễn trò!"Hoắc Tư Lâm: "! ! "Đây có thật là em gái của anh ta, An An?An An ôn nhu, ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm sao có thể nói Tể Tể như vậy?Hoắc Tư Lâm chỉ coi như em gái còn đang giận mình, không khỏi nghiêm túc giải thích.
"An An, không phải mới vừa rồi anh không giúp em, mà là lời nói của em không đúng, làm chị! ! "Hoắc An An cảm thấy đủ rồi, trực tiếp ngắt lời anh.
"Đủ rồi! Em liền biết nó vừa đến các anh đều thay đổi! Tất cả đều thích nó không thích em, hu hu hu! ! "Hoắc An An không tiếp tục nhịn được nữa, bụm mặt giả khóc chạy đi.
Cô ta cần yên tĩnh!Hệ thống nhân vật nữ phản diện còn mạnh hơn so tưởng tượng của cô ta!Hoắc Tư Lâm lần đầu nhìn thấy em gái không nói lý lẽ như vậy.
Hoắc Tư Thần ngẩn người.
"Anh Tư lâm, thật không có nhìn ra, anh còn có thể làm em gái mình khóc!"Hoắc Tư Lâm bất đắc dĩ thở dài.
"An An có chút hiểu lầm Tể Tể, nhất thời không nghe lọt tai lời giải thích của anh, cứ để em ấy từ từ bĩnh tĩnh lại.
"Hoắc Tư Tước luôn không lên tiếng, híp mắt cười một tiếng.
"Có phải là bởi vì trong nhà cho tới nay chỉ có một mình em ấy là con gái, hiện tại Tể Tể tới, em ấy không tiếp thu được?"Hoắc Tư Lâm cẩn thận nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.
"Rất có thể là vậy!"Nếu thật là như thế, thì thật không tốt.
Hoắc Tư Tước cười nhạt một tiếng, không có nói tiếp, đưa đĩa sầu riêng cho ông nội Hoắc, để ông nội Hoắc đút cho Tể Tể ăn.
Tể Tể nhìn xem mọi người, lại nhìn nhìn đĩa sầu riêng.
"Ông nội, anh Tư Lâm, anh hai, anh ba các anh cùng ăn đi.
"Ăn một mình không tốt!Đây đều là người thân của cha bảo mẫu, có đồ ăn ngon thì nên ăn cùng nhau.
Ông nội Hoắc và mọi người