Hôn kỳ càng ngày càng gần, trong Kinh thành có rất nhiều tin đồn, thậm chí có người còn đánh cược xem Âu Dương Thiển Thiển có thể vào được phủ Chiến Vương hay không.
Nhất thời, lời đồn đại vang lên khắp Kinh thành, Thánh Thượng tứ hôn, không chỉ một lần, nhưng tất cả các tân nương đều đột tử trong đêm tân hôn, nhưng quá tam ba bận, Âu Dương Thiển Thiển là người thứ ba.
Ngược lại, hai đương sự thì lại chẳng hề bị ảnh hưởng bởi những lời đồn đại, còn hưởng thụ sự yên bình hiếm hoi.
Có lẽ vì sợ Âu Dương Thiển Thiển nghe thấy lời đồn nên Âu Dương Hạo lấy danh nghĩa cấm túc, phái người canh giữ Âu Dương Thiển Thiển trong Khóa Xuân các, cắt đứt mọi liên hệ của Âu Dương Thiển Thiển với thế giới bên ngoài.
Gió nhẹ bắt đầu nổi lên, một hơi thở xa lạ chậm rãi tới gần.
“Dường như Nhị tiểu thư không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện của ta?”
Nam Cung Thương đến gần, nói với Âu Dương Thiển Thiển đang dựa vào cửa sổ nhìn ra xa, khí chất của nàng lạnh nhạt, hai mắt nhìn về phía xa, Nam Cung Thương bỗng nhiên cảm thấy nàng thật là xa xôi.
“Ta đã tới chào hỏi ngươi, ngươi tới chào hỏi ta, chẳng qua chỗ này của ta không có nhiều trận pháp cơ quan để chào đón ngươi thôi.
Mời ngồi.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Nam Cung Thương.
Đây là lần thứ ba nàng nhìn rõ Nam Cung Thương, Nam Cung Thương tựa như một điều bí ẩn, Vấn Cầm vận dụng lực lượng của Ngục môn, tra ra được một số tư liệu nhưng không đáng kể, người này có rất nhiều bí mật, nhưng lại rất bình thường.
“Đêm nào ta cũng pha trà ngồi đợi, nhưng lại không thấy bóng dáng của Nhị tiểu thư, thật là nhung nhớ, nên mới đến thăm.
Nhị tiểu thư không đến phủ Chiến Vương, chẳng lẽ đang tính đào hôn sao?”
Có thể xông qua trận tuyệt sát, thì chẳng phải là người thường, nếu thật lòng muốn vào phủ Chiến Vương thì hắn mới thấy kỳ lạ.
Không biết vì sao, hắn lại không muốn Âu Dương Thiển Thiển đào hôn, lẽ nào vì cuộc sống quá đơn điệu nhưng Âu Dương Thiển Thiển vừa xuất hiện thì đã có thêm rất nhiều màu sắc sao?
“Ngươi còn chưa đem sính lễ đến mà đã nhắc đến chuyện đào hôn rồi.”
Nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì đây? Phủ Chiến Vương đề phòng nghiêm ngặt, nếu nàng thật sự được gả vào phủ Chiến Vương thì có thể từ từ tìm kiếm thiên hương đậu khấu, nhưng sao nam nhân này lại đột nhiên đến đây? Nàng có đào hôn hay không thì có gì quan trọng đâu? Nàng không tin này nam nhân là thật sự muốn cưới nàng.
“Thì ra Nhị tiểu thư không chờ nổi nữa rồi.
Nếu vậy, sáng mai ta sẽ cho người đem sính lễ đến, được không?”
Bên cạnh có một người thú vị như vậy, có lẽ cuộc sống sẽ không còn nhàm chán nữa.
“Nam Cung Thương, ngươi thích ta à?”
“Không biết.”
Âu Dương Thiển Thiển thình lình hỏi vấn đề này khiến Nam Cung Thương chấn động, trả lời theo bản năng.
“Nếu không thích ta, thì sao lại đem sính lễ đến.
Thánh chỉ tứ hôn, ngươi không sợ ta có mục đích gì sao?”
Nàng có thể cảm giác được sự phòng bị của Nam Cung Thương, nếu vậy, cần gì phải cho người đem sính lễ đến.
Hôn sự này, từ đầu đến cuối đều không có ai chờ mong cả, đều có mục đích riêng cả thôi.
“Để tăng thêm vài phần vui vẻ cho cuộc đời sắp kết thúc của ta cũng không tệ, về phần mục đích của nàng, ta mỏi mắt mong chờ.”
Nam Cung Thương thật không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại thẳng thắn như thế.
Đều có mục đích.
Sao hắn lại không nhận ra kia chứ? Nếu như không có mục đích thì Âu Dương Thiển Thiển chẳng việc gì phải xâm nhập vào phủ Chiến Vương.
Nhưng trực giác lại mách bảo hắn rằng mục đích của Âu Dương Thiển Thiển không giống như mục đích của Tần Cảnh Hạo, có lẽ khiến phủ Chiến Vương náo nhiệt thêm một chút cũng hay, năm năm qua, phủ Chiến Vương quá tịch mịch.
“Nếu vậy, ta sẽ đợi tin lành.”
Có lẽ từ khi trọng sinh đến giờ, cuộc sống của nàng quá bình thản, thêm một chút khiêu chiến cũng không tệ, tối thiểu Nam Cung Thương cũng không phải là một người đáng ghét.
“Ta thấy nàng rất thích trà tuyết sơn ngân châm, nên mang đến cho nàng một ít.
Ta đi trước.”
Nam Cung Thương lấy ra một gói lá trà đưa cho Âu Dương Thiển Thiển rồi lập tức phi thân rời đi, biến mất trong bóng đêm.
Nhìn theo bóng dáng Nam Cung Thương, Âu Dương Thiển Thiển nghĩ.
‘Hắn sẽ không thật sự cho người đem sính lễ đến đấy chứ? Quên đi, dù sao, phủ Chiến Vương quá lớn, cứ chờ vào phủ Chiến Vương đã rồi sẽ từ từ tìm thiên hương đậu khấu cũng được.’
Nhìn trà tuyết sơn ngân châm trong tay, Âu Dương Thiển Thiển nở nụ cười nhàn nhạt.
Nửa đêm Nam Cung Thương rời khỏi phủ Chiến Vương, khiến đám Chu Thụy phát hoảng, thấy Nam Cung Thương trở về, Chu Thụy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Chu bá, chuẩn bị sính lễ, ngày mai đưa đến phủ Tả tướng.”
Nhớ tới dáng vẻ của Âu Dương Thiển Thiển, khóe môi Nam Cung Thương hé nở một nụ cười hiếm hoi.
“Vương gia… vâng, ta lập tức đi chuẩn bị.”
Chu Thụy vui vẻ nói.
Từ năm năm trước, ông chưa từng nhìn thấy Nam Cung Thương cười.
Ông hiểu rõ tình hình sức khỏe của Nam Cung Thương, chỉ cần Nam Cung Thương vui vẻ, ông sẽ làm mọi việc.
Vì