Ngày mai đã là hôn kỳ, từ sau đêm gặp và nói chuyện với Nam Cung Thương, mỗi khi ở một mình, Âu Dương Thiển Thiển đều mỉm cười nhàn nhạt.
Đến chính nàng cũng không hề biết Nam Cung Thương đã tồn tại trong lòng nàng từ bao giờ, nghĩ tới hôn kỳ vào ngày mai và sự yên tĩnh giờ này, nàng luôn cảm thấy có gì đó không chân thực.
Quá yên tĩnh, ngược lại còn khiến nàng lo lắng hơn.
“Tiểu thư, kỳ thực, muội cảm thấy con người Chiến Vương cũng không tệ, chỉ có điều sự tồn tại của phủ Chiến Vương quá phức tạp, sợ là hôn lễ của tiểu thư sẽ không được bình yên.
Nhưng muội nghĩ Chiến Vương sẽ thu xếp ổn thỏa, hẳn là tiểu thư không cần phải lo lắng.”
Trong Kinh thành, gió nổi mây vần, từ đêm hôm trước đến nay, đêm nào Vấn Cầm cũng ở bên bảo vệ Âu Dương Thiển Thiển, đặt sự an toàn của Âu Dương Thiển Thiển lên hàng đầu.
Từ mấy hôm trước, mỗi ngày Chiến Vương đều phái người đem đến cho Âu Dương Thiển Thiển một số đồ trang sức, hình thức đơn giản phóng khoáng, nhưng thứ nào cũng đều vô giá.
Vấn Cầm đã trải qua mưa gió, chưa bao giờ gặp một nam nhân nào cẩn thận như thế, chỉ tiếc, năm năm trước Chiến Vương bị hãm hại, dung nhan tuấn tú đã bị phá hủy, nhưng Vấn Cầm cũng chẳng lo, chỉ cần Âu Dương Thiển Thiển muốn thì có thể dễ dàng khôi phục được dung mạo của Nam Cung Thương.
“Sợ là tối nay sẽ không được bình yên.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn bầu trời tối đen như mực, dường như cả những ngôi sao và vầng trăng cũng cảm nhận được sự không yên bình nên đều trốn sau những đám mây không hề xuất hiện.
“Tiểu thư, có người đến đây, võ công không thấp, trước hết tiểu thư hãy vào trong phòng nghỉ ngơi đi đã.”
Vấn Cầm cảm giác được người lạ tới gần, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, nói với Âu Dương Thiển Thiển.
Âu Dương Thiển Thiển đã đốt một loại hương do nàng đặc chế ở trong vườn, dù có khinh công thượng thừa thì chỉ cần đến gần sân vườn thì sẽ phá vỡ không khí lưu động của mùi hương đó, thế là có thể phát giác ra ngay, điều này chỉ có những người bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển mới biết được.
“Không cần.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, lớn tiếng nói:
“Các hạ đã tới gϊếŧ ta, vì sao lại phải trốn trốn tránh tránh như thế?”
Tuy người này đã che giấu hơi thở nhưng Âu Dương Thiển Thiển vẫn cảm nhận được sát ý, khinh công cực nhanh, sợ là sát thủ hạng nhất trên giang hồ, đương nhiên Ngục môn sẽ không nhận đơn đặt hàng tới gϊếŧ Môn chủ là nàng, nếu nàng đoán không sai thì nếu người này không thuộc Ma môn thì cũng thuộc Thiên Sát môn, hơn nữa cấp bậc còn không hề thấp.
“Không ngờ thiên kim khuê các mà lại lợi hại như thế này, nếu không có người trả một vạn lượng hoàng kim thì ta còn rất luyến tiếc đấy?”
Một nam tử đeo mạng che mặt màu đen tay cầm cây quạt xuất hiện trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, bước chân cực nhanh khiến đến Vấn Cầm cũng hơi kinh ngạc.
Trong Ngục môn, trừ Âu Dương Thiển Thiển thì chỉ có khinh công của Tư Kỳ và Họa Mị có thể sánh với người này.
“Công tử Vô Tâm của Thiên Sát môn đích thân tìm đến, thật đúng là vinh hạnh của ta.”
Tuy Thiên Sát môn không lớn mạnh bằng Ngục môn và Ma môn, nhưng công tử Vô Tâm của Thiên Sát môn lại là sát thủ hạng nhất.
Nghe đồn, người này vô cùng kiêu ngạo phách lối, để hắn nhận đơn đặt hàng thì hoặc là phải có vạn lượng hoàng kim, hoặc là tâm trạng của hắn đang vui.
Nếu có thể, nàng rất muốn lôi kéo hắn về Ngục môn.
“Ta cảm thấy rất hứng thú với tiểu thư, nhưng ta đã nhận của người ta một vạn lượng hoàng kim rồi, chỉ có thể nói lời xin lỗi tiểu thư, ta sẽ cho tiểu thư được chết một cách thoải mái.”
Âu Dương Thiển Thiển gặp chuyện không hề sợ hãi, Vô Tâm vô cùng kinh ngạc, hắn đã gϊếŧ rất nhiều người, nhưng chưa từng có ai sau khi biết thân phận của hắn mà còn có thể bình tĩnh như thế, hắn đã có chút không đành lòng tra tấn Âu Dương Thiển Thiển.
Công tử Vô Tâm gϊếŧ người, không sẽ trực tiếp lấy mạng đối phương mà sẽ làm cho đối phương đau đớn vô cùng rồi mới chết.
Từ trước đến nay, duy chỉ có mình Âu Dương Thiển Thiển là khiến hắn có suy nghĩ khác thường này.
“Ngu ngốc, khuê phòng của tiểu thư là chỗ để ngươi tùy tiện đi vào hay sao? Ngươi dám chắc là ngươi có thể dùng được cái quạt sắt vụn trong tay ngươi chứ?”
Lục Nhụy đứng một bên thật sự không nhịn nổi nữa, cười cười nói.
Vô Tâm lập tức vận công, phát hiện nội lực đã bị mất hết, thân thể có gì đó khác thường.
Hắn có thể chắc chắn là hắn đã bị trúng độc, nhưng sao lại không cảm nhận được bất kỳ một dấu hiệu trúng độc nào? Hắn thành danh nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp hạn lớn thế này.
Khóe môi dưới tấm mạng che nhếch lên một nụ cười khổ.
Hiện giờ hắn chỉ đành để mặc người ta xử lý.
“Nghe đại danh công tử Vô Tâm đã lâu, không ngờ lại hồn nhiên như thế.
Hay là từ nay trở đi ngươi đi theo tiểu thư nhà chúng ta nhé? Chúng ta đều là nữ tử, sợ thấy máu.
Tiểu thư, người cảm thấy có được không?”
Vấn Cầm thấy Âu Dương Thiển Thiển vẫn chưa ra lệnh cho mình hạ sát thủ, lập tức hiểu được ý đồ của nàng, nhưng có cơ hội để đả kích công tử Vô Tâm tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ thì nàng cũng không buông tha.
Ba chữ ‘sợ thấy máu’ được nói ra từ miệng Vấn Cầm khiến xém chút nữa thì Vô Tâm tức giận đến nỗi hộc máu.
Vừa bước chân vào cửa, mặc dù hắn không cảm nhận được sát khí trên người Vấn Cầm nhưng ánh mắt của Vấn