Minh Vương Độc Phi

34: Bị Thương


trước sau


Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sắc mặt Âu Dương Thiển Thiển càng ngày càng tái nhợt.

Nàng đã luyện hàn băng quyết đến tầng thứ bảy, hơn nữa trước khi qua đời, Quỷ Cốc Tử còn truyền toàn bộ nội lực cho nàng, nàng đã dùng hết toàn bộ nội lực để áp chế nhiệt độc trong cơ thể Nam Cung Thương nhưng vẫn còn một chút lực bất tòng tâm.
Đúng lúc không biết nên làm thế nào, Âu Dương Thiển Thiển nảy ra một suy nghĩ lớn mật, mọi thứ đều xuất phát từ tim, độc tố cũng vậy.

Nhiệt độc của Nam Cung Thương đã xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, có thể sống tới bây giờ, đã là kỳ tích, nếu như không nghĩ ra cách trị liệu thì hắn tuyệt đối sống không quá một tháng, hiện giờ, nàng chỉ có thể bảo đảm sự an toàn tạm thời cho hắn.
Âu Dương Thiển Thiển nhắm mắt lại, vận hành hàn băng quyết, phía ngoài hai tay tỏa ra từng luồng khí lạnh, dùng hết sức ép khí lạnh vào vị trí cách trái tim không xa để đảm bảo có thể khống chế được nhiệt độc trong cơ thể Nam Cung Thương.

Làm vậy sẽ vô cùng mạo hiểm, không cẩn thận một cái thì Nam Cung Thương sẽ chết luôn, nàng không thể bỏ mặc được nên đành làm như vậy.
“A…”
Khí lạnh đột ngột xông vào, nhiệt độc và khí lạnh cùng tồn tại trong cơ thể Nam Cung Thương, thân thể gần như sắp bị xé rách, Nam Cung Thương khó chịu kêu lên.
Nghe thấy tiếng Nam Cung Thương, Huyền Phong phi thân vào phòng, thấy Âu Dương Thiển Thiển thu tay, theo bản năng tấn công về phía Âu Dương Thiển Thiển.
Âu Dương Thiển Thiển vừa mới gần như hao hết toàn bộ nội lực, nhất thời không phục hồi tinh thần, một chưởng toàn lực của Huyền Phong đánh thẳng vào vai trái của Âu Dương Thiển Thiển, trong nháy mắt, khóe miệng Âu Dương Thiển Thiển xuất hiện một tia máu nhàn nhạt.
“Thiển Thiển, nàng làm sao thế?”
Nam Cung Thương mở mắt, thấy Âu Dương Thiển Thiển dùng tay chống đỡ thân thể, sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn Huyền Phong một cái.
“Ta không sao, chính huynh điều hòa nhịp thở một chút, ta đi ra ngoài trước.”
Âu Dương Thiển Thiển cười khổ.

Hiếm hoi lắm nàng mới quyết định cứu người được một lần, không ngờ lại rơi vào cục diện này.

Nói xong nàng liền đi ra khỏi phòng.
“Huyền Phong, hãy đến mật thất lĩnh phạt.”
“Vâng, chủ tử.”
Huyền Phong thấy sắc mặt Nam Cung Thương đã tốt hơn rất nhiều, giờ phút này mới hiểu ra, vì hắn nhất thời xúc động, khiến người mà chủ tử quan tâm nhất bị thương, nhớ tới nụ cười khổ đó, Huyền Phong hận không thể tự đánh cho mình một chưởng.
Nam Cung Thương không kịp điều hòa hô hấp, lập tức đuổi theo, Sơ Tình đang đỡ Âu Dương Thiển Thiển, thấy Nam Cung Thương chạy ra, trong ánh mắt Sơ Tình lóe lên sát ý, hận không thể băm Nam Cung Thương ra làm vạn đoạn.
“Thiển Thiển, ta chữa thương cho nàng.”
Nam Cung Thương bất chấp ánh mắt ngập tràn sát ý của Sơ Tình, lập tức giữ chặt tay Âu Dương Thiển Thiển, muốn chữa thương cho Âu Dương Thiển Thiển, sắc mặt Âu Dương Thiển Thiển tái nhợt, dù có phải đánh đổi tất cả thì hắn vẫn muốn chữa thương cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Ta không sao, chưởng đó của Huyền Phong không gây thương tổn cho ta, sau vài ngày là khỏi.

Hơn nữa ta tu luyện hàn băng quyết chí âm, huynh không thể chữa thương cho ta được.

Yên tâm, ta không sao, huynh mau điều hòa hô hấp đi, nếu không sẽ uổng phí toàn bộ nội lực của ta.”
Nhìn Nam Cung Thương, nàng cảm thấy có một tia vui mừng, giờ phút này, hắn vẫn còn nghĩ cho nàng.
Hành động vừa rồi của Huyền Phong khiến nàng nghĩ đến nguyên nhân vì sao kiếp trước nàng lại chết, không khỏi có vài phần đau xót.

Nàng vốn tưởng rằng mình đã quên rồi, thì ra, đến tận bây giờ, hình ảnh đó vẫn còn vô cùng mới mẻ trong ký ức của nàng.

“Thiển Thiển, là ta không tốt, vừa mới nói rằng sẽ không để bất cứ kẻ nào gây tổn thương cho nàng thì đã lập tức khiến nàng bị thương rồi.”
“Huynh mau điều hòa hô hấp, đừng để uổng phí tổn thương của ta.

Vương phủ có hầm băng không?”
Hiện giờ nàng đã tiêu hao gần hết nội lực, trước hết là phải khôi phục nội lực đã, thêm vào đó lại còn bị thương, hiện giờ chỉ có hai lựa chọn, một là giường hàn ngọc ở Vô Thanh cốc, hai là hầm băng, chắc chắn là phủ Chiến Vương sẽ có hầm băng.
“Tiểu Vũ, đưa Vương phi đến hầm băng.”
Nam Cung Thương gọi Tiểu Vũ vào, nói.
“Vâng, Vương gia.”
Tuy trong ánh mắt Tiểu Vũ tràn ngập nghi vấn nhưng vốn là một binh lính nên không hỏi gì mà lập tức phục tùng mệnh lệnh.
Sơ Tình đỡ Âu Dương Thiển Thiển, đi theo Tiểu Vũ, chậm rãi đến hầm băng của Vương phủ, rét lạnh thấu xương khiến Sơ Tình nhịn không được mà rùng mình, lại còn đau lòng vì Âu Dương Thiển Thiển.
“Sơ Tình, muội đi ra ngoài đi.

Trong khoảng thời gian này nếu xảy ra chuyện gì thì muội hãy hóa trang thành ta.”
Trong hôn lễ, sợ là lời nói của nàng đã khiêu khích Tần Cảnh Hạo, nếu như không có gì bất ngờ thì chắc chắn ngày mai Tần Cảnh Hạo sẽ phái người triệu kiến nàng, thương thế của nàng

ít nhất phải mất ba ngày mới có thể khôi phục lại được, hàn băng quyết vô cùng bá đạo, một khi bắt đầu thì không thể ngừng lại được, nếu không thương thế của nàng sẽ chuyển nặng hơn, xử lý không tốt thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Vâng, tiểu thư.”
Sơ Tình nhìn Âu Dương Thiển Thiển mà không nỡ, nhưng vẫn lập tức rời khỏi hầm băng.
Cùng lúc đó, Nam Cung Thương điều hòa hô hấp một lúc, nhất thời cảm thấy trong suốt năm năm qua, thân thể chưa bao giờ dễ chịu đến như vậy.


Nhớ tới Âu Dương Thiển Thiển vì thế mà bị thương, hắn đau lòng không thôi.
“Ám Vũ, âm thầm phái người canh giữ xung quanh hầm băng, nếu có bất cứ kẻ nào đến gần thì đều gϊếŧ không cần hỏi.”
Nam Cung Thương lạnh lùng nói, sắc mặt băng giá khiến người ta ớn lạnh.
Có lẽ chỉ khi ở trước mặt Âu Dương Thiển Thiển thì hắn mới có một chút dịu dàng.
Hắn biết rõ thương thế của Âu Dương Thiển Thiển nghiêm trọng đến chừng nào, nhưng dù trong lòng có thương nàng thì giờ phút này hắn không thể đến hầm băng được, nếu không sẽ quấy rầy việc trị thương của Âu Dương Thiển Thiển.
“Vâng, chủ tử.”
Ám Vũ thấy thật may mắn, rốt cuộc Nam Cung Thương đã có động lực, xem ra, sợ là thời tiết Nhật Diệu sắp thay đổi đến nơi rồi.
“Chủ tử, Hoàng Thượng phái ngự y đến xem cho chủ tử, có muốn đuổi đi không?”
Chu Thụy tiễn xong khách, vừa mới đi vào Thiên Vũ các, cảm thấy không khí trong Thiên Vũ các vô cùng quái dị, trong lòng không hiểu.
“Cho hắn vào.”
‘Không phải Tần Cảnh Hạo muốn điều tra sao? Hắn sẽ làm theo ý của Tần Cảnh Hạo, xem ngự y kia có trình độ thế nào.
Trong đôi mắt Nam Cung Thương lóe lên tia lạnh lẽo.
“Vương gia, Vương phi đâu?”
Chu Thụy đã nhìn Nam Cung Thương lớn lên từ nhỏ, Nam Cung Thương bất ngờ thay đổi, ông cũng có thể đoán được vài phần.
“Chu bá, mấy ngày nay nếu có người đến cầu kiến Vương phi, thì cứ nói là Vương phi bị bệnh, không tiện gặp.”
Nghĩ đến Âu Dương Thiển Thiển, Nam Cung Thương lại có vài phần sợ hãi.

Hắn sợ Âu Dương Thiển Thiển sẽ rời xa hắn, nhưng đến ngay cả hắn cũng không nhận ra tia chiếm hữu trong ánh mắt mình.
“Chu quản gia, nếu có người đến tìm tiểu thư, thì cứ đưa đến gặp ta, mấy ngày tới, ta sẽ hóa trang thành tiểu thư.”

Sơ Tình vẫn chưa nhìn Nam Cung Thương, chỉ lạnh lùng nói với Chu Thụy.
Năm năm qua, Âu Dương Thiển Thiển chưa bao giờ bị thương, giờ mới vào phủ Chiến Vương mà đã bị thương nặng như vậy, sao nàng có thể vui vẻ với người của phủ Chiến Vương được chứ?
Chu Thụy không hiểu lắm, nghi hoặc nhìn về phía Nam Cung Thương.
“Cứ làm theo lời nàng nói.”
“Vâng, Vương gia.”
Chu Thụy không hiểu rõ chân tướng, liền quay sang hỏi Tiểu Vũ vẫn đang hoang mang đứng sau lưng Sơ Tình:
“Tiểu Vũ, đi theo ta một chút.”
“Vâng, Chu bá.”
Tiểu Vũ thấy những nơi mà ánh mắt Nam Cung Thương quét qua đều sắp biến thành băng thì ước gì nhanh chóng rời đi, vì thế lập tức đuổi theo Chu Thụy, rời khỏi Thiên Vũ các.
Chu Thụy rời đi, Nam Cung Thương đi đến tân phòng, nhìn những món đồ trang sức mà hắn vừa tự tay gỡ xuống giúp Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng càng thêm khó chịu, thầm nghĩ đến thương thế của Âu Dương Thiển Thiển, ánh mắt lại càng lạnh thêm.
Tiện tay đóng cửa phòng lại, lạnh lùng nói:
“Không cho bất cứ kẻ nào bước vào phòng.”
“Vâng, chủ tử.”
“Chủ tử, thái y đã chờ ở phòng khách.”
Chu Thụy vừa biết được đại khái sự việc qua miệng Tiểu Vũ, trong lòng thở dài.

Đêm động phòng hoa chúc, không ngờ lại biến thành thế này.
“Đưa hắn đến thư phòng, mấy ngày tới ta sẽ ở trong thư phòng.”
Vì có Âu Dương Thiển Thiển nên tân phòng mới gọi là tân phòng, hiện giờ nhìn căn phòng này, hắn liền nghĩ tới thương thế của Âu Dương Thiển Thiển, hắn muốn được ở cùng Âu Dương Thiển Thiển trong căn phòng đó.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện