Tịch vụ, ý nghĩa như tên, hoa trong mộng, nếu dùng để chế thuốc, trong tình huống đặc thù thì sẽ khiến người ta chìm sâu vào trong mộng, tựa như hoa trong sương, không thể tự kiềm chế được.
Hứa Lâm bẩm báo, bên trong Ngự thư phòng, Tần Cảnh Hạo nhíu mày.
Ông không ngờ công tử Ngọc Địch lại điều chế thuốc nhanh như vậy.
Là quân vương, lời hứa đáng giá nghìn vàng, Tần Cảnh Hạo há lại cam tâm tình nguyện tuân thủ hứa hẹn.
“Hứa Lâm, lui xuống trước đi.”
Tần Cảnh Hạo do dự một chút rồi nói với Hứa Lâm còn đang quỳ.
“Bệ hạ, vi thần cáo lui.”
Hứa Lâm vừa lui khỏi Ngự thư phòng, trong mắt Tần Cảnh Hạo lóe lên tia độc ác.
‘Cưu vũ thiên dạ’ là bí dược của Hoàng thất Nhật Diệu, há có thể đơn giản để lộ ra ngoài, so với các loại báu vật thì Tần Cảnh Hạo còn coi trọng bí dược của Hoàng thất hơn, ông đã được xem qua y thuật của công tử Ngọc Địch, nếu để cho công tử Ngọc Địch nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải thì có lẽ đó sẽ là đả kích trí mạng đối với Hoàng thất.
“Bệ hạ, nô tài có kế này, không biết Bệ hạ có muốn thử hay không?”
Triệu Đức đi theo Tần Cảnh Hạo đã nhiều năm, có thể đoán được ý tưởng qua nhất cử nhất động của Tần Cảnh Hạo.
“Nói một chút coi.”
“Nếu công tử Ngọc Địch đã mở miệng yêu cầu ‘cưu vũ thiên dạ’ với Bệ hạ, chứng tỏ hắn chưa bao giờ thấy nó, chỉ cần Bệ hạ dùng một loại độc dược quý hiếm khác thay thế là tự nhiên có thể giấu diếm được công tử Ngọc Địch, Bệ hạ cần gì phải phiền não đâu?”
Âu Dương Thiển Thiển chữa trị cho Tần Khả Tâm chỉ nói ra điều kiện chứ không viết giấy tờ biên nhận gì để làm bằng chứng, còn có giở thủ đoạn hay không thì phải xem thủ đoạn của đối phương có cao siêu hay không.
“Triệu Đức, ngươi nói có lý.
Đúng vậy, mặc dù công tử Ngọc Địch cao siêu, nhưng chưa chắc đã thấy mọi thứ trong thiên hạ.
Đi lấy củ nhân sâm ngàn năm kia ra, còn nữa, lấy cái bình ngọc màu xám ở góc trong cùng của mật thất tới đây luôn.”
Tần Cảnh Hạo đột nhiên nhớ ra, hơn mười năm trước, ông đã vô tình có được một loại độc dược.
“Vâng, Bệ hạ.”
Triệu Đức hiểu, Tần Cảnh Hạo không thể nuốt trôi cơn tức này, bệnh tình của Tần Khả Tâm đã truyền khắp Kinh thành, mà một khi công tử Ngọc Địch đã ra tay, thì chắc chắn là không có chuyện không chữa khỏi.
Nếu Tần Khả Tâm không khỏi hẳn thì Tần Cảnh Hạo sẽ mắc tội không yêu quý nữ nhi, vì tình cũng được, vì mặt mũi cũng được, Tần Cảnh Hạo đều phải lựa chọn như vậy.
Cầm thuốc, Tần Cảnh Hạo trực tiếp đem đến Hành Vân các.
Trong đình hóng mát, Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương đang nhàn nhã dùng điểm tâm, Tần Cảnh Hạo đi đến bên cạnh, hai người mới đứng lên, nhưng cũng không hành lễ.
“Y thuật của công tử thật đúng là thiên hạ vô song, Trẫm đã mang thứ mà công tử muốn đến.”
Tần Cảnh Hạo phất tay, Triệu Đức bưng khay đến, trên khay, là một chiếc hộp màu đỏ và một bình thuốc màu xám.
“Bệ hạ giữ chữ tín, tất nhiên Bản công tử cũng sẽ giữ chữ tín, trong từng bình ngọc có đựng thuốc giải và vong ưu đan, sau khi dùng thuốc giải, trong vòng hai canh giờ, độc trong cơ thể Công chúa sẽ được giải toàn bộ, còn vong ưu đan thì có khả năng phải chờ Công chúa nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Công chúa sẽ quên hết những chuyện vừa mới xảy ra vài ngày gần đây.”
Âu Dương Thiển Thiển lấy hai bình ngọc ra đặt lên trên khay, cầm hộp nhân sâm ngàn năm, đưa cho Nam Cung Thương, sau đó lại cầm lấy cái bình màu xám, liếc Triệu Đức một cái rồi cất vào trong ngực.
“Công tử thật bản lĩnh, chẳng biết có thể làm việc cho Trẫm được không, đương nhiên, nếu công tử cần gì thì Trẫm sẽ thỏa mãn cho công tử.”
Tần Cảnh Hạo mở miệng nói.
“Đa tạ ý tốt của Bệ hạ, quan to lộc hậu, vàng bạc châu báu, Bản công tử đều không có hứng thú.”
Âu Dương Thiển Thiển trực tiếp cự tuyệt.
“Vị công tử này có võ công cao cường, có thể góp sức cho thiên hạ hay không?”
Tần Cảnh Hạo lập tức chuyển sự chú ý lên người Nam Cung Thương, đối với Tần Cảnh Hạo mà nói, nếu như có thể giữ cả hai người lại thì không còn gì tốt hơn.
“Từ trước đến nay Bản tôn luôn thích tự do, không thích trói buộc, huống chi hôm nay Bản tôn là hộ vệ của công tử Ngọc Địch, tất nhiên là công tử ở đâu thì Bản tôn sẽ ở đó.”
Trước mặt Tần Cảnh Hạo, Nam Cung Thương luôn miệng tự xưng là ‘Bản tôn’ giọng điệu vênh váo, Tần Cảnh Hạo hận không thể bằm hắn ra làm vạn đoạn.
“Nếu vậy, Trẫm liền không ép.”
Chắc hẳn Tần Cảnh Hạo cảm thấy công tử Ngọc Địch trong trẻo lạnh