Trong gió đêm thoang thoảng hương hoa, trăng rằm là biểu tượng của đoàn viên, khiến người ta vui vẻ, trăng non lại có vẻ bí ẩn khiến người ta mong đợi.
Tần Tử Duệ tặng lễ, đã lọt đến tai Âu Dương Tuyết đầu tiên, Âu Dương Tuyết đã đập phá một trận ở Thương Ảnh các, nếu không phải sau khi biết chuyện, Âu Dương Hạo ra lệnh cấm Âu Dương Tuyết ra khỏi Thương Ảnh các thì sợ là cả thiên hạ đã biết chuyện này rồi.
Nghĩ đến việc Tần Tử Duệ tặng lễ cho Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Hạo nhịn không được nhíu mày.
Nếu biết Tần Tử Duệ có ý với Âu Dương Thiển Thiển thì có lẽ sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều, không ai ngờ sự việc lại có chuyển biết đột ngột như vậy, đến tột cùng thì Tần Tử Duệ vẫn là một kẻ có tâm kế, Âu Dương Hạo khó có thể nắm chắc.
“Thiển Thiển, thích xem kịch không?”
Nhìn ánh trăng mờ mờ, khóe môi Nam Cung Thương nhếch lên một nụ cười tà mị, không hề che giấu tia tính toán trong mắt, ngoài ra còn có thêm vài phần mong đợi.
“Kịch hay tất nhiên là ta sẽ thích, ta có yêu cầu rất cao với vở diễn, có chắc là sẽ khiến ta hài lòng chứ?”
Dáng vẻ của Nam Cung Thương như thể đang nói cho nàng biết rằng nhất định sẽ có kẻ gặp xui xẻo, nàng có thể đoán được đại khái, không gϊếŧ được không có nghĩa là không làm gì được.
“Đương nhiên, vở diễn này được xây dựng riêng cho Thiển Thiển, chắc chắn sẽ khiến Thiển Thiển hài lòng.”
Nam Cung Thương tự tin nói, trong ánh mắt lóe lên tia xấu xa.
“Mời.”
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển, hai bóng người biến mất khỏi Lãnh Hương các, xuyên qua những vì sao, đến một con đường đèn đuốc sáng trưng, mùi son phấn lan tràn khắp phố.
Âu Dương Thiển Thiển hào hứng nhìn người tới người lui trên đường, trong mắt khó nén tia hưng phấn.
Đây là phố hoa ở thời cổ đại, thật không hổ là phố hoa, loại người nào cũng có.
“Thương, chúng ta có cần phải hạ xuống không?”
Âu Dương Thiển Thiển hưng phấn nói.
Sợ là trong thiên hạ này chỉ có mình Nam Cung Thương đưa thê tử của mình đi dạo phố hoa.
Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển tràn đầy mong đợi, đầy đặn hay thanh mảnh, chỗ nào cũng có những nữ tử xinh đẹp, thực sự muốn vào tìm hiểu đến tận cùng.
“Ừ, nhưng, chúng ta sẽ xuống ở đó.”
Nam Cung Thương chỉ một lầu cao rồi nói, vừa nói xong thì Âu Dương Thiển Thiển lập tức yên lặng.
Trên lầu cao cách đó không xa, mặc dù có thể nhìn thấy rõ mọi chuyện diễn ra trong phố hoa, nhưng lại không thú vị bằng tự mình trải nghiệm, nhưng nàng không thể để cho Nam Cung Thương biết suy nghĩ thật của mình được, nếu không sợ là không có lối quay về.
“Thiển Thiển yên tâm, ở đây có thể nhìn bao quát cả con đường, sẽ không để cho Thiển Thiển thất vọng.”
Nam Cung Thương bất đắc dĩ nói.
Giờ phút này hắn đã hơi hối hận rồi, hối hận vì lẽ ra không nên đưa Âu Dương Thiển Thiển đến chỗ này, tự bê đá đập vào chân mình, lại còn phải cười cười như không có vấn đề gì.
Hắn nhịn đã lâu, tất nhiên là muốn tìm một cơ hội để phát tiết, mà đối tượng để phát tiết thì chính là nhân vật chính trong vở kịch tối nay.
Hai người tới tiểu lâu, hai tiểu tư đeo mặt nạ dâng trà xong liền lui ra khỏi phòng, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy rõ mọi chuyện xảy ra trong kỹ viện có tên là Ẩn Xuân các.
Chẳng bao lâu sau, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
“Thiển Thiển, nàng biết cái gì gọi là mặt người dạ thú không?”
Nam Cung Thương âm thầm phỉ báng Tần Tử Duệ vừa mới đi vào trong đình viện của Ẩn Xuân các.
‘Dám quấn lấy Vương phi của ta, khiến ngươi chịu không nổi.’
Kỳ thật, Nam Cung Thương đã suy tính cẩn thận, nghĩ ra một kế sách có thể một ná hạ hai nhạn, một mặt khiến Âu Dương Thiển Thiển được xem trò hề của Tần Tử Duệ, mặt khác, Âu Dương Thiển Thiển có tính thích sạch sẽ, về sau hễ gặp Tần Tử Duệ là nhất định sẽ đi đường vòng để tránh né.
Nam Cung Thương vạn năng phúc hắc làm tất cả mọi việc đều là vì chính mình.
Kỳ thật bản thân Âu Dương Thiển Thiển vô cùng chán ghét Tần Tử Duệ, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng còn chẳng muốn, mặc dù mới gặp có một lần, nhưng nàng lại không biết rõ hình dáng của Tần Tử Duệ, trong đáy lòng cảm thấy chán ghét ánh mắt của Tần Tử Duệ.
“Đúng là rất bẩn, nhưng, Thương, ta bất ngờ là huynh lại có vẻ quen thuộc nơi này, nếu ta nhìn không lầm thì nơi này toàn là chỗ mua vui, sở thích của Thương cũng hết sức đặc biệt đấy.”
Nàng vốn tưởng rằng Nam Cung Thương sẽ không để ý đến việc liên quan đến Tần Tử Duệ, không ngờ lại thực sự ghi hận, trong lòng thầm nghĩ ‘nam nhân mà lòng dạ hẹp hòi’ nhưng lại rất ủng hộ việc Nam Cung Thương biến Tần Tử Duệ trở thành nhân vật chính trong vở kịch này.
Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, Nam Cung Thương nuốt một ngụm nước bọt, có chút không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Thiển Thiển yên tâm, ta không giống hắn, mặc dù ta tới đây nhưng trong tiểu lâu này, trừ ta ra thì chưa từng có nữ nhân nào bước chân vào, hơn nữa đây cũng là một trong những sản nghiệp của Ma môn.”
Nam Cung Thương bất đắc dĩ đành phải trực tiếp thẳng thắn khai báo, hắn vốn đã tính toán tỉ mỉ, không ngờ lại bị bại dưới tay Âu Dương Thiển Thiển, hơn nữa còn là hắn cam tâm tình nguyện.
Âu Dương Thiển Thiển khẽ mỉm cười, sau đó nói:
“Được rồi, Thương, ta chỉ trêu huynh thôi, sao huynh lại khiến Tần Tử Duệ xuất hiện ở đây được?”
Tần Tử Duệ là người thông minh, trước ngày đại hôn, quả quyết sẽ không xuất hiện ở thanh lâu, trừ khi, có lý do gì đó khiến hắn nhất định phải đích thân đến.
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Nam Cung Thương.
‘Người nam nhân này che giấu thật sâu, có lẽ còn sâu hơn mình tưởng tượng nhiều, Tần Tử Duệ đối nghịch với hắn thì nhất định sẽ thất bại thảm hại.’
“Thiển Thiển, nhìn xuống đi, vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.”
Nam Cung Thương cười thần bí, nhưng không giải thích.
= = = = = = = = = = = = = = =
Giờ phút này, sau khi vào sân, Tần Tử Duệ đi đến một lầu các biệt lập, nhờ ánh nến, có thể thấy rõ hai bóng người đang trò chuyện gì đó với nhau.
Chẳng bao lâu, ánh nến trong phòng bị thổi tắt, chìm vào bóng tối và yên tĩnh, là sự yên tĩnh trước khi cơn bão ập đến.
Nam Cung Thương và Âu Dương Thiển Thiển lẳng lặng nhìn sao trên trời, lẳng lặng hưởng thụ sự yên tĩnh.
“Thiển Thiển, vở kịch hay đã đến.”
Nam Cung Thương nhẹ nhàng nhắc nhở, rất chờ mong được nhìn thấy biểu hiện của Âu Dương Thiển Thiển sau khi xem kịch xong.
“Hắn là ai?”
Một công tử như ngọc xuất hiện trong biệt viện, Âu Dương Thiển Thiển biết rất ít người trong kinh, nhưng nhìn khí chất thì đó không phải người phàm.
“Thế tử của phủ Vũ Xương Hầu – Vương Duẫn.”
Nam Cung Thương vừa mới nói xong, tiểu lâu liền bốc lên một trận khói xanh, trong khoảnh khắc, hỏa hoạn bao vây tiểu lâu, Vương Duẫn vô cùng căng thẳng nhìn tiểu lâu bị bốc cháy, đúng vào lúc này, hai bóng người trong tiểu lâu phá cửa sổ lao ra, y phục xộc xệch, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Quân Dao, nàng làm gì thế?”
Vương Duẫn lập tức xông lên, giằng Quân Dao ăn mặc xộc xệch từ trong ngực Tần Tử Duệ ra, đồng thời cũng nhìn thấu hình dáng của Tần Tử Duệ.
“Không ngờ Nhị Hoàng tử Điện hạ cũng là kẻ dưới váy Quân Dao, đúng là Bản thế tử vụng về, nếu Nhị Hoàng tử đã thích Quân Dao như thế thì Bản thế tử cũng không tranh giành với Nhị Hoàng tử.”
Trong ngôn ngữ ẩn chứa vài phần ghen tuông, dù sao, người đời đều biết Vương Duẫn yêu tha thiết Quân Dao ở Ẩn Xuân các.
Vương Duẫn đẩy Quân Dao vào trong ngực Tần Tử Duệ, Tần Tử Duệ vừa định phi thân rời đi lại vì Quân Dao đột nhiên ngã vào trong ngực mà không khỏi dừng bước.
“Nhị Hoàng tử đã thích Quân Dao, vậy thì hôm nay Bản thế tử sẽ chuộc thân cho Quân Dao, Quân Dao trong lòng nàng đã ngưỡng mộ Nhị Hoàng tử, nhưng đã từng một thời hầu hạ Bản thế tử, thì Bản thế tử sẽ giúp nàng hoàn thành ước vọng, coi như là lễ vật tân hôn mà Bản thế tử tặng cho Nhị Hoàng tử.”
Vương Duẫn lớn tiếng nói, Tần Tử Duệ vốn muốn rời đi, nhưng giờ phút này dường như tất cả mọi người đều đã nhìn thấy mặt hắn rồi, lúc này dù có phất tay áo rời đi thì cũng vô ích.
Với Tần Tử Duệ, lời của Vương Duẫn chính là lời sỉ nhục trắng trợn, tặng một nữ tử thanh lâu mà mình đã chơi chán cho Tần Tử Duệ, vở kịch này hấp dẫn không ít ánh mắt, không ai để ý đến hỏa hoạn mà chỉ đứng xem cuộc vui thôi.
“Đa tạ ý tốt của Thế tử, Bản vương vô tình đi ngang qua, đúng lúc đó thì chợt thấy tiểu lâu bốc cháy, liền vào cứu vị tiểu thư này, không ngờ lại rước lấy sự hiểu lầm của Thế tử.”
Tần Tử Duệ buông Quân Dao ra, sửa sang lại y phục, hai mắt như mắt diều hâu, quét mắt nhìn bốn phía, tỉnh táo nói.
“Thế tử, đúng như là Nhị Điện hạ nói, là Nhị Điện hạ liều mạng cứu tiểu nữ, xin Thế tử đừng hiểu lầm.”
Quân Dao lập tức tỏ ra oan ức, nước mắt lặng lẽ rơi xuống rồi nói.
Dung nhan như ngọc lại còn điểm nước mắt, chẳng khác gì hoa lê trong mưa, không hổ là hoa khôi của Ẩn Xuân các, vừa rơi lệ đã khiến bao người thương tiếc, thậm chí còn có người hận không thể ôm vào trong ngực, để an ủi dỗ dành một phen.
“Chọc mỹ nhân khóc, đúng là lỗi của Bản thế tử.
Xem ra đúng là Bản thế tử hoa mắt, không ngờ lúc Nhị Hoàng tử làm anh hùng cứu mỹ nhân vẫn không quên cởϊ áσ ngoài ra.
Nhưng, nếu Nhị Hoàng tử đã quên mình cứu Quân Dao, thì để báo ơn cứu mạng, Quân Dao cũng nên lấy thân báo đáp, mặc dù trong lòng Bản thế tử ngưỡng mộ Quân Dao, nhưng tuyệt đối không ép uổng Quân Dao, chuộc thân cho Quân Dao, coi như là việc cuối cùng mà Bản thế tử có thể làm cho Quân Dao, chắc hẳn Nhị Hoàng tử sẽ không phụ tâm ý của Quân Dao.”
Vương Duẫn nói trắng ra khiến rất nhiều người vỡ lẽ.
Vốn đã có rất nhiều người tin vào nước mắt của Quân Dao, nhưng vừa nghe Vương Duẫn nói vậy, mọi người lại thấy đúng là Nhị Hoàng tử không mặc áo ngoài, trong lòng mọi người đều biết rõ.
“Nếu vậy, đa tạ ý tốt của Thế tử.”
Tần Tử Duệ nhìn Vương Duẫn, trong ánh mắt tràn đầy tia độc ác trắng trợn, hận không thể gϊếŧ chết Vương Duẫn.
“Quân Dao đa tạ Nhị Điện hạ thương tiếc.”
Quân Dao lập tức quỳ gối trước mặt Tần Tử Duệ, nói.
Lửa bùng cháy ngăn chặn ánh mắt của Vương Duẫn và mọi người, Tần Tử Duệ bất đắc dĩ, chỉ đành mang theo Quân Dao rời đi, tiếng cười nhạo của mọi người khiến Tần Tử Duệ thiếu chút nữa tức đến ngất đi.
“Thiển Thiển, vở kịch này thế nào?”
Nam Cung Thương tinh quái nhìn Âu Dương Thiển Thiển, nói.
“Cũng không tệ lắm, mở màn rất hay.”
Vở kịch này của Nam Cung Thương sẽ dẫn đến hậu quả không thể khinh