Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Ngọc Cầm tỉnh dậy từ trong giấc mộng, dường như tâm trạng rất tốt, trên mặt còn mỉm cười nhàn nhạt.
Trần ma ma kinh ngạc nhìn Lý Ngọc Cầm.
Gần đây Tướng phủ xảy ra rất nhiều việc, bà không ngờ tâm trạng của Lý Ngọc Cầm lại đột nhiên thay đổi tốt lên.
“Dường như hôm nay tâm trạng của phu nhân rất tốt?”
Trần ma ma do dự một chút rồi mở miệng hỏi.
“Ma ma, còn nhớ ngày mà ta cứu ngươi không? Bao nhiêu năm trôi qua, ta cho là ta đã sắp quên tâm trạng khi đó rồi, không ngờ trong giấc mộng đêm qua lại hiện ra rất rõ ràng.”
Năm xưa bà thật là tao nhã, hai người gặp nhau, bà phải lòng Âu Dương Hạo, vì thế, bà đã làm rất nhiều điều.
Trong trí nhớ của bà, lần đầu tiên hai người gặp mặt cũng càng ngày càng mơ hồ, bà đã sắp quên đi chính bản thân mình ngày xưa rồi.
“Khó trách phu nhân lại vui vẻ, chờ Đại tiểu thư xuất giá, thiếu gia thành thân, phu nhân có thể luôn luôn ở bên cạnh lão gia, gắn bó làm bạn đến đầu bạc.”
Trần ma ma cười nhìn Lý Ngọc Cầm.
Những năm qua, tính cách của Lý Ngọc Cầm dần dần trở nên vặn vẹo, đã không còn như năm xưa nữa, hiện giờ nhìn Lý Ngọc Cầm, phảng phất thấy được bóng dáng của người đã từng cứu bà năm đó.
“Ma ma, những năm qua, cám ơn ngươi liên tục giúp ta, vất vả cho ngươi.”
Lý Ngọc Cầm nhìn Trần ma ma, nói.
“Phu nhân, nếu không có phu nhân thì lão nô đã chết ở nơi hoang vu đó từ lâu rồi.”
Đối với Trần ma ma thì Lý Ngọc Cầm là ân nhân cứu mạng, cũng chưa bao giờ khắt khe với bà, vì vậy, bà nguyện làm bất cứ chuyện gì vì Lý Ngọc Cầm.
Trong Lãnh Hương các, Âu Dương Thiển Thiển tỉnh giấc, dù bên cạnh không hề thấy bóng dáng Nam Cung Thương nhưng vẫn có thể nhận ra dấu vết đã có người nằm.
Sau khi rửa mặt, ăn đồ ăn sáng mà Nam Cung Thương tự tay chuẩn bị, nàng mỉm cười nhàn nhạt.
“Tiểu thư, Vấn Cầm truyền tin đến, đá trấn thiên đã chuẩn bị xong, xin hỏi khi nào thì tiểu thư đến Túy Tiên lâu.”
Ăn sáng xong, Sơ Tình mở miệng hỏi.
“Bây giờ đi luôn, sau khi đến Kinh thành, ta còn chưa đi dạo quanh xem xét đâu.”
“Tiểu thư, muội cũng muốn đi.”
Lục Nhụy lập tức mở miệng nói, sợ Âu Dương Thiển Thiển bỏ nàng lại.
“Được, cùng đi.”
“Chủ mẫu, thuộc hạ đi chuẩn bị xe.”
Rốt cuộc Ám Dạ cũng tìm được cơ hội, từ trong bóng tối nhảy ra nói.
Những lời Âu Dương Thiển Thiển nói đêm qua khiến hắn mất ngủ cả đêm, nếu được Âu Dương Thiển Thiển trợ giúp, hắn có thể vượt qua bế tắc trong thuật nhϊếp hồn, nâng cao trình độ.
“Chó xù.”
Lục Nhụy nhớ tới sự vô lễ đêm qua của Ám Dạ, lập tức bĩu môi.
“Đại lực sĩ.”
“Nữ nhân ngu xuẩn.”
“Nam nhân không có mặt mũi.”
“Được rồi, nếu các ngươi không hành động nhanh lên thì đến giữa trưa rồi đấy.”
Sơ Tình thấy Âu Dương Thiển Thiển chỉ cười cười nhìn hai người cãi vã, nhịn không nổi mà mở miệng ngăn cản.
Nghe Sơ Tình nói vậy, hai người lập tức ngừng cãi vã, ai làm việc lấy.
“Tiểu thư, người thật đúng là kiên nhẫn xem hai người này cãi vã ầm ĩ.”
Sau khi hai người rời phòng, Sơ Tình châm chọc.
“Không biết là cãi nhau sẽ giúp tăng thêm sự hiểu biết sao?”
Âu Dương Thiển Thiển ca ngợi, đặc biệt là câu ‘nam nhân không có mặt mũi’ của Lục Nhụy, quả thực là quá đúng với Ám Dạ.
Trên giang hồ cũng thế, hiện tại cũng thế, Ám Dạ chưa từng xuất hiện với khuôn mặt thật, chưa từng ai nhìn thấy khuôn mặt thật của Thiên Diện thư sinh.
Sơ Tình bất đắc dĩ lắc đầu, từ khi nào mà tiểu thư trong trẻo lạnh lùng lại trở nên thú vị như vậy, nhưng lời của tiểu thư cũng có lý, Sơ Tình không biết rằng chính nàng đã bị lây bệnh của tiểu thư rồi.
Sau khi thay một bộ y phục nhẹ nhàng, Âu Dương Thiển Thiển mang theo Sơ Tình và Lục Nhụy đi ra khỏi Tướng phủ, ở cửa, đúng lúc đụng phải Âu Dương Hạo hạ triều trở về.
“Thiển Thiển, con định đi đâu thế?”
Âu Dương Hạo trực tiếp mở miệng hỏi, không có Nam Cung Thương ở bên cạnh, Âu Dương Hạo cũng không đối xử với nàng như là một Vương phi.
“Ra ngoài đi dạo.”
Quân quân thần thần, luận về quan chức, tất nhiên là Âu Dương Hạo cao hơn nàng, nhưng nàng là Vương phi, người đã xuất giá rồi thì Âu Dương Hạo không thể quản được.
“Gần đây trong kinh không an toàn, hãy cẩn thận một chút.”
Âu Dương Hạo mở miệng nói, sâu trong đáy mắt lại không có bất kỳ tia quan tâm nào.
“Đa tạ phụ thân đã nhắc nhở.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, đi thẳng về hướng xe ngựa.
“Tiểu thư, đầu óc của ông ta bị hỏng rồi.”
Thấy Âu Dương Hạo đã đi xa, Lục Nhụy lập tức nói.
Âu Dương Hạo muốn lợi dụng tiểu thư, vì sao đột nhiên lại quan tâm đến tiểu thư như vậy, trừ khi là đầu óc bị hỏng rồi.
“Chẳng qua là đang diễn trò làm cho người ta xem mà thôi.”
Âu Dương Thiển Thiển không nói rằng đối tượng để diễn trò của Âu Dương Hạo lại chính là nàng, trước khi nàng lấy trộm được lệnh bài của Long Kỵ cấm quân thì Âu Dương Hạo vẫn sẽ đối xử tốt với nàng.
“Khó trách muội lại có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.”
Lục Nhụy vừa sờ sờ cằm vừa nói, không khí vừa rồi đã khiến nàng cảm thấy kỳ quái.
“Nữ nhân ngốc như muội mà cũng biết có chỗ nào đó không đúng à?”
Ám Dạ ăn mặc theo kiểu phu xe nhỏ giọng bĩu môi nói.
Vừa mới đấu võ mồm hắn thua, nhất định phải tìm cơ hội thắng trở lại.
“Ta đâu có thèm đấu võ miệng với một tên phu xe chứ?”
Lục Nhụy lườm Ám Dạ một cái, lập tức tiến vào trong xe ngựa, không để ý tới Ám Dạ nữa.
Trong lòng Ám Dạ bối rối nói.
‘Chẳng lẽ chỉ trong chốc lát như vậy mà cấp bậc của đối phương đã cao lên rồi sao?’
Kỳ thật, Ám Dạ không biết rõ, vừa rồi Sơ Tình đã ngầm dặn dò Lục Nhụy, ra bên ngoài không được gây phiền toái cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Tiểu thư, chúng ta đi dạo quanh khắp nơi hay là đi thẳng đến Túy Tiên lâu?”
Ám Dạ hỏi.
“Trước hết cứ đi dạo quanh quanh đã, chờ đến giờ cơm trưa thì đến Túy Tiên lâu.”
“Tiểu thư muốn đi đâu?”
“Đến chỗ nào đông đúc náo nhiệt một chút đi.”
Chỗ nào có nhiều người thì tin tức cũng nhiều.
Nàng có chút tò mò về những tin đồn gần đây trong Kinh thành.
Mặc dù có thể dễ dàng phái Vấn Cầm điều tra, nhưng có một số việc phải tự tai nghe mới thú vị, sức khỏe nàng đã ổn mà nàng cũng đang nhàn rỗi.
“Tiểu thư, phía trước là Trân Bảo các, tiểu thư có muốn vào xem một chút không?”
Trân Bảo các nằm trên trục đường chính của Kinh thành, cũng là nơi ưa thích của các khuê tú danh gia trong Kinh thành.
“Cũng được, vào xem một chút.”
Nàng đã nhận rất nhiều lễ vật của Nam Cung Thương mà vẫn chưa có cơ hội đáp lễ, nên lần này phải lựa chọn cẩn thận một chút.
Lục Nhụy xuống xe ngựa trước, sau đó đưa tay đỡ Âu Dương Thiển Thiển xuống xe ngựa, Âu Dương Thiển Thiển xuất hiện, trong nháy mắt đã hấp dẫn không ít ánh mắt, trong trẻo nhưng lạnh lùng tao nhã, như sen tuyết trên đỉnh núi, một vẻ đẹp cao ngạo yên tĩnh chưa từng xuất hiện trong Kinh thành.
“Thật xinh đẹp, nàng là ai vậy?”
“Ta cũng không biết, hình như chưa từng thấy nàng trong Kinh thành bao giờ.”
Bọn họ không để ý đến những lời bàn tán của mọi người, cứ thế bước vào Trân Bảo các, trong Trân Bảo các, trâm cài ngọc quý, tranh thủy mặc quý hiếm bày đầy cả gian phòng khách.
“Vị tiểu thư này, mời qua bên này.”
Một tiểu nhị của cửa hàng đi đến, nói.
“Vị tiểu thư này, không biết người cần thứ gì?”
Tiểu nhị dẫn Âu Dương Thiển Thiển đi xem khắp bốn phía, thấy không có thứ nào lọt vào mắt Âu Dương Thiển Thiển, lập tức hỏi.
“Có thứ gì khá hơn một chút không?”
Đối với người bình thường thì những vật này đúng là không tệ, nhưng, không đủ để nàng mua làm quà tặng.
“Tiểu thư, mời lên lầu.”
Tiểu nhị thấy mặc dù Âu Dương Thiển Thiển ăn mặc đơn giản, nhưng cách ăn mặc của hai nha hoàn thì lại không phải là nhà tầm thường, lập tức đưa người lên lầu hai.
Sau khi lên lầu hai, tiểu nhị rót trà cho Âu Dương Thiển Thiển rồi lập tức đi xuống.
“Chiến Vương phi đại giá quang lâm, là vinh hạnh của Trân Bảo các, tại hạ là chưởng quỹ của Trân Bảo các – Lâm Phúc, không biết Vương phi muốn mua thứ gì?”
Lâm Phúc kinh ngạc nhìn Âu Dương Thiển Thiển một cái, lập tức nói.
Tin đồn Chiến Vương đột nhiên khỏi hẳn, khôi phục vẻ tao nhã ngày xưa, yêu thương Chiến Vương phi tận xương đã truyền khắp Kinh thành.
Lâm Phúc đã từng may mắn đi qua Tướng phủ lúc Âu Dương Thiển Thiển về lại mặt nên hôm nay Âu Dương Thiển Thiển đến, hắn có vẻ hơi kinh ngạc.
“Có loại ngọc khí nào thượng hảo không thì lấy ra cho ta xem một chút.”
Âu Dương Thiển Thiển dặn dò.
Nàng không hề kinh ngạc vì Lâm Phúc biết nàng, ngược lại còn cảm thấy hợp lý, dù sao nàng cũng không cần phải che giấu làm gì.
“Mời Vương phi xem, những thứ này là ngọc khí mới nhất, trâm ngọc, vòng tay, hoa tai, ngọc bội, đầy đủ mọi thứ.”
Lâm Phúc lập tức bưng hai cái khay lên, đặt ở trên bàn, nói.
Âu Dương Thiển Thiển nhìn đồ ngọc trong khay, so sánh với đồ ở dưới lầu thì dù là chất lượng hay chế tác đều tốt hơn nhiều, nhưng đều không phải là thứ mà nàng muốn tìm.
“Còn có thứ gì tốt hơn không?”
Trân Bảo các có tên là ‘Trân Bảo’ thì tất nhiên là không chỉ có những thứ này, chắc chắn là phải có vài món bảo bối trấn điếm.
“Xin Vương phi chờ chút.”
Lâm Phúc thấy Âu Dương Thiển Thiển là người biết hàng, lập tức mở hốc tối, lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ, đặt ở bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển.
Sơ Tình tiếp nhận hộp gấm, tiện tay mở ra, đặt trước mặt Âu Dương Thiển Thiển.
Một chiếc nhẫn ngọc màu xanh sẫm hiện ra trước mắt Âu Dương Thiển Thiển, màu sắc xanh sẫm hiếm có, công nghệ điêu khắc tinh tế, kiểu dáng đơn giản hào phóng, hơn nữa còn là đồ cho nam.
“Vương phi cảm thấy thế nào?”
Lâm Phúc thấy Âu Dương Thiển Thiển hơi nhướn mắt lên một cái thì lập tức mở miệng hỏi.
“Không tệ, ngọc màu xanh sẫm thượng hảo, đồ tốt hiếm có, bao nhiêu…”
Âu Dương Thiển Thiển vừa định hỏi bao nhiêu tiền thì lại bị một giọng nói chen ngang.
“Chưởng quỹ, lần trước ta đến sao ngươi không lấy thứ tốt này ra, Bản Quận chúa muốn lấy chiếc nhẫn này.”
Một nữ tử mặc váy màu hồng lập tức đi đến, đưa tay giật chiếc nhẫn, nói.
“Dung Quận chúa, việc này…”
Lâm Phúc có chút khó xử, Chiến Vương phi và Dung Quận chúa đều không phải là người mà hắn có thể đắc tội được.
“Việc này cái gì, ngươi xem nàng ta nghèo kiết xác thế kia, có thể mua được chiếc nhẫn này sao?”
Dung Quận chúa liếc mắt nhìn Âu Dương Thiển Thiển một cái, ngoại trừ dung mạo không tệ ra thì trên người chẳng có thứ đồ trang sức gì nên khinh thường nói.
Dung Quận chúa nói vậy khiến Lâm Phúc sợ hết hồn.
‘Nghèo kiết xác? Chiếc váy mà Âu Dương Thiển Thiển mặc trên người được may từ tơ băng tằm thượng hạng, mỗi chiếc trị giá hàng vạn lượng hoàng kim, chiếc nhẫn phỉ thúy này không thể sánh được.’
Nhưng tất nhiên là hắn không dám nói ra những lời này.
“Bản thiếu chủ không ở đây, trong Trân Bảo các này thật là náo nhiệt quá nhỉ.”
Một công tử như ngọc xuất hiện trước mắt mọi người, ôn tồn tao nhã, trong tay còn cầm một cây quạt khung ngọc màu xanh.
“Lâm Phúc bái kiến thiếu đông gia.”
Lâm Phúc lập tức hành lễ.
“Đã xảy ra chuyện gì, cãi nhau à?”
Nam tử phe phẩy quạt xếp, hỏi.
Thấy nam tử phe phẩy cây quạt, Lục Nhụy nhịn không được nhỏ giọng bĩu môi nói:
“Trời lạnh mà còn phe phẩy cây quạt, không sợ bị cảm à, đồ thần kinh.”
Tay nam tử cứng đờ, sau đó gập cây