Nghe mọi người bàn luận, trong đáy lòng Thần phi thầm cười gằn.
‘Âu Dương Thiển Thiển chỉ vừa mới ra đời mà dám đấu với ta, ta sẽ cho ả chết không có chỗ chôn.’
“Nương nương, thần phụ vừa nhìn thấy Chiến Vương phi đi về phía kia, hay là chúng ta thử cùng đi tìm xem.”
Một vị phụ nhân mặc hoa phục khoảng chừng bốn mươi tuổi nói.
Đại đa số người ở đây đều hiểu Thần phi có thể đứng vững vàng trong chốn hậu cung không phải nhờ sự thông minh và lương thiện mà chính là tàn nhẫn, ai cũng biết rõ nhưng từ trước đến nay Thần phi làm việc gì cũng chưa bao giờ để lại bất cứ điểm yếu nào.
“Ta nói sao hôm nay trong Ngự hoa viên lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là muội muội mời các vị đến ngắm hoa.”
Đường Mẫn mặc phượng bào chậm rãi đi tới, nói.
“Tham kiến Hoàng Hậu.”
Chúng phu nhân lập tức hành lễ với Đường Mẫn.
“Nô tì bái kiến Hoàng Hậu.”
Thần phi lập tức khẽ cười thỉnh an, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.
‘Đường Mẫn chọn thật đúng thời cơ để đến gây rối, nhưng vừa vặn, ta đang không biết phải làm thế nào để dẫn dụ được Đường Mẫn tới đây đây.’
“Ta và muội là tỉ muội đã nhiều năm, đã nói với muội muội bao nhiêu lần rồi, không cần đa lễ, xin muội muội đứng lên.”
Đường Mẫn mỉm cười nói.
Những năm gần đây, trong hậu cung, Thần phi ngấm ngầm chèn ép bà, bề ngoài thì vẫn tỏ ra tôn trọng, nếu Thần phi đã ưa giữ mặt mũi thì bà cũng không ngại diễn trước mặt Thần phi.
“Hoàng Hậu coi nô tì là muội muội, nhưng nô tì cũng không thể không để ý đến lễ nghi.”
Thần phi hơi mỉm cười nói, nhưng ý thì lại là ‘ngươi là Hoàng Hậu, có thể không coi trọng lễ nghi, nhưng ta thì lại không thể không để ý đến lễ nghi trong cung.’ ngược lại khiến Đường Mẫn có vẻ tùy tiện.
“Muội muội nói đúng lắm, đúng là tỷ tỷ ta không phải, không biết vừa rồi muội muội đang thảo luận chuyện gì, Bản cung có thể giúp được gì không?”
Trong lòng Đường Mẫn tức giận, nhưng lại không thể không duy trì mặt mũi Hoàng Hậu, lập tức nói sang chuyện khác.
“Nô tì mời Chiến Vương phi tiến cung ngắm hoa, chỉ chớp mắt, không biết Chiến Vương phi đã đi đâu, nô tì đang muốn tìm xung quanh đây.”
Thần phi cười nói, trong lòng cười gằn.
‘Hoàng Hậu, chờ lát nữa ngươi sẽ không thể cười nổi được nữa rồi.’
“Nếu vậy, Bản cung cũng sẽ đi tìm xung quanh cùng các ngươi một chút.”
Đường Mẫn lập tức nói.
Bà biết là Thần phi sẽ không dễ dàng buông tha cho Âu Dương Thiển Thiển.
Quả nhiên, đêm qua Âu Dương Thiển Thiển mới ra oai phủ đầu với Duệ Vương phi, khiến Duệ Vương mất hết mặt mũi, ngày hôm nay Thần phi đã bắt đầu trả thù, nhớ tới Âu Dương Thiển Thiển, Đường Mẫn đầy vẻ xem trò hay.
“Hoàng Hậu, xin mời.”
Thần phi lập tức hành lễ rồi nói.
Những năm qua, bà âm thầm chèn ép Đường Mẫn, nhưng ở nơi công cộng thì bà không thể không tỏ ra tôn trọng Đường Mẫn, ngẫm lại bà liền cảm thấy tức giận.
Mọi người mỗi người một ý.
Âu Dương Thiển Thiển và Vương Ánh Huyên thì vẫn lẳng lặng ngồi thưởng thức phong cảnh trong vườn trong đình nghỉ mát.
Đúng lúc đó, một cung nữ đi tới, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Vương Ánh Huyên, Vương Ánh Huyên lập tức nói với Âu Dương Thiển Thiển:
“Chiến Vương phi, thời gian gần đủ rồi, chúng ta đi thôi.”
“Thái Tử phi là người thông minh, không trách ta lợi dụng ngươi sao?”
Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy hơi khát nước, nâng chung trà lên, uống một hớp nhỏ, nhíu mày, lập tức đặt chén trà xuống, nói.
Nàng sớm cảm thấy Vương Ánh Huyên là một người thông minh, quả thế, dù sao cũng không thể có chuyện trùng hợp một trăm phần trăm, nếu là nàng thì nàng cũng sẽ nghĩ như vậy.
“Có thể có được sự an bình ngắn ngủi, ta đã rất vui vẻ, ở trong cung này, chút chuyện nhỏ của Chiến Vương phi không tính là lợi dụng.”
Vương Ánh Huyên cười khổ, nói.
Lúc nàng vừa mới vào Đông cung đã phải chịu bao nhiêu hãm hại, sự thiện lương ban đầu đã trở thành sự tính toán để tự vệ như hiện nay, nàng đã quen rồi.
“Thái Tử phi đúng là một ngoại lệ, nhưng lại phải ở trong Hoàng cung này, thật là đáng tiếc.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Vương Ánh Huyên, nói.
Vương Ánh Huyên có một tâm hồn khao khát tự do, nhưng đáng tiếc, thứ mà nữ tử trong chốn thâm cung không thể nắm giữ được lại chính là tự do.
Cho dù Vương Ánh Huyên thông minh, nhưng lại không tàn nhẫn, ở trong chốn hậu cung này, cuối cùng cũng sẽ trở thành vật hi sinh.
“Thân là nữ tử, sao có thể cãi lại lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai, lệnh của quân vương, còn nói gì tới đáng tiếc.”
Vương Ánh Huyên cười khổ.
Nàng đã từng hi vọng được tự do, nhưng cuối cùng lại trở thành Thái Tử phi, đời này với nàng, tự do đã trở thành hi vọng xa vời, điều duy nhất mà nàng có thể làm là tiếp tục sống tiếp, chỉ thế mà thôi.
“Bất cứ chuyện gì cũng chỉ cần xem tâm ý của bản thân mà thôi, có lúc cứ tùy tâm đi, có lẽ Thái Tử phi sẽ được tự do thêm một chút.”
Âu Dương Thiển Thiển nhỏ giọng nói.
“Có lẽ vậy, chúng ta đi thôi.”
Thái Tử phi liếc mắt nhìn bầu trời, trên nét mặt có một tia say mê.
Từ sau khi tiến cung, nàng đã biết rằng đời này sợ là nàng khó lòng vượt ra khỏi bức tường này.
Âu Dương Thiển Thiển không nói nữa, chỉ đi bên cạnh Vương Ánh Huyên, nhìn Vương Ánh Huyên, sắc mặt tái nhợt, ngoài việc ngủ không ngon ra thì có khả năng là có dấu hiệu trúng độc, quan trọng nhất hẳn là tâm bệnh.
‘Trong chốn thâm cung này, có bao nhiêu nữ tử trong lòng không có tâm bệnh kia chứ, chỉ là mỗi người có một biểu hiện khác nhau mà thôi.
“Nếu Thái Tử phi đã cam nguyện bị ta lợi dụng, ta cũng không thể để cho Thái Tử phi làm không công, xem sắc mặt Thái Tử phi tái nhợt, vừa may ở đây ta có viên nhân sâm mà Vương gia cho người điều chế cho ta, Thái Tử phi có đồng ý ăn một viên không?”
Âu Dương Thiển Thiển lấy từ trong lồng ngực ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc, đưa cho Vương Ánh Huyên, nói.
“Đa tạ.”
Vương Ánh Huyên có chút ước ao nhìn Âu Dương Thiển Thiển một cái rồi lập tức cầm lấy viên thuốc trong tay Âu Dương Thiển Thiển, ăn luôn, cung nữ đi theo bên cạnh Vương Ánh Huyên không kịp ngăn lại.
“Ngươi không sợ có độc sao?”
Âu Dương Thiển Thiển cười hỏi.
‘Nếu là người thường, đều sẽ hoài nghi như vậy, Vương Ánh Huyên thì ngược lại, ăn ngay lập tức, xem ra, Vương Ánh Huyên đúng là một người khác biệt.’
“Với cách làm người của Chiến Vương phi, chắc sẽ không dùng thủ đoạn qua loa như vậy để hạ độc.”
Vương Ánh Huyên cười nhạt, nói.
“Thái Tử phi đúng là cái một người thông minh hiếm thấy.”
Âu Dương Thiển Thiển khẽ mỉm cười, trong lòng vô cùng thưởng thức Vương Ánh Huyên.
Xem ra, đây mới chính là Vương Ánh Huyên chân thực.
Vương Ánh Huyên khẽ mỉm cười, nhưng không đáp lời.
Người thông minh sao? Nàng thà làm một kẻ hồ đồ còn hơn.
Nàng đã đeo mặt nạ quá lâu rồi.
Chẳng biết vì sao, ngày hôm nay, trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, nàng lại không muốn đeo mặt nạ nữa.
Một lát sau, Vương Ánh Huyên cảm thấy thân thể dễ chịu hơn rất nhiều, liếc mắt nhìn Âu Dương Thiển Thiển bên cạnh, nghĩ thầm.
‘Chiến Vương quả nhiên là thương yêu Chiến Vương phi, thuốc này, sợ không phải thuốc thường rồi.’
Hai người bước đến gần mọi người, một nhóm chỉ có ba người nên những người phía trước không hề chú ý đến, Thần phi đã sớm bố trí xong tất cả, dẫn mọi người đi lòng vòng hai vòng, rốt cuộc lại dẫn đến một khu phòng nhỏ.
Vừa bước vào trong sân đã nghe thấy trong phòng truyền đến những âm thanh khác thường, ở đây có không ít phụ nhân, sao lại không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người lập tức câm miệng, không tiếp tục nói nữa, chỉ lẳng lặng chờ xem cuộc vui, những tiếng rêи ɾỉ ‘a a ưm ưm’ trong phòng khiến không ít người mặt đỏ tới mang tai.
“Trong phòng là người phương nào, dám làm việc ô uế như vậy ở trong cung, người đâu, mở cửa ra cho Bản cung.”
Thần phi lập tức lớn tiếng căn dặn, sâu trong đáy mắt còn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
“Vâng, nương nương.”
Hai ma ma bên cạnh Thần phi lập tức tiến lên, đẩy cửa ra.
Hình ảnh trước mắt khiến không ít thiếu nữ chưa thành thân lập tức quay đi, không ít phụ nhân bất đắc dĩ xem cuộc vui.
Trong phòng, một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau trên mặt đất, tóc dài che khuất khuôn mặt, hoàn toàn không nhìn rõ là ai, y phục tả tơi khắp mặt đất, sự xuất hiện của mọi người cũng không hề gây ảnh hưởng gì đến hai người trong phòng.
“Còn không tách hai người ra?”
Thần phi lập tức nói với ma ma đứng ở cửa.
Những người này do bà âm thầm bố trí từ trước, bốn ma ma cao lớn vạm vỡ lập tức xông lên phía trước, kéo hai người ra, lôi ra hai bên, không biết vì cảm nhận được lực đạo hay là vì trong phòng có không khí trong lành mà trong nháy mắt, hai người trong phòng đã tỉnh lại.
“A…”
Nữ tử bị ma ma kéo lập tức rít gào, hai ma ma vội vén tóc của nữ tử ra, mọi người nhìn thấy rõ khuôn mặt của nữ tử.
Thần phi sợ hết hồn.
‘Không phải mình đã cho người dẫn Âu Dương Thiển Thiển đến đây ư, sao giờ lại biến thành An Nhi?’
“Đây không phải là Cẩm An sao? Làm sao lại làm việc ô uế như vậy ở trong cung?”
Đường Mẫn vừa nhìn thấy rõ Tần Cẩm An thì lập tức lớn tiếng nói, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Tần Cẩm An, hai ma ma đang giữ Tần Cẩm An vội vã cởϊ áσ choàng ra che cho Tần Cẩm An.
“Nam tử kia không phải là Vương Duẫn, Thế tử của phủ Vũ Xương Hầu sao?”
Một vị phụ nhân cũng thấy rõ dáng vẻ của Vương Duẫn, lập tức nói.
Vương Duẫn được xưng tụng là tên ăn chơi trác táng nhất Kinh thành, ỷ vào địa vị Thế tử của phủ Vũ Xương Hầu, lại còn có muội muội làm Thái Tử phi, suốt ngày ăn chơi trai gái cờ bạc, không chuyện ác nào không làm.
Nghe tiếng của phụ nhân, Đường Mẫn cũng nhìn thấy rõ Vương Duẫn, nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.
Vũ Xương Hầu vẫn luôn ủng hộ Thái Tử, mà Vương Ánh Huyên lại là Thái Tử phi, bà và Thần phi luôn luôn là đối thủ một mất một còn, bây giờ Tần Cẩm An và Vương Duẫn đã xảy ra việc như thế, nhất thời, bà cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Âu Dương Thiển Thiển và Vương Ánh Huyên chậm rãi đi đến, vừa vặn nghe được lời của mọi người, Vương Ánh Huyên loạng choạng, nếu không có cung nữ bên cạnh đỡ thì suýt chút nữa Vương Ánh Huyên đã ngã nhào xuống đất rồi.
“Mẫu phi, là hắn, là hắn bắt con đến đây, Mẫu phi, cứu con với.”
Tần Cẩm An vừa thấy rõ Thần phi đã lập tức lớn tiếng kêu lên.
“Câm miệng.”
Thần phi nhìn Tần Cẩm An, sau đó nói với ma ma:
“Mặc y phục tử tế cho hai người rồi lôi ra đây cho ta.”
Việc đã đến nước này, Thần phi không thể không xử lý công bằng, tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng này, căn bản là không thể nhân nhượng cho yên chuyện được.
“Vi thần oan uổng, xin Hoàng hậu nương nương minh xét.”
Vương Duẫn lập tức quỳ xuống, nói với Hoàng Hậu, tuy rằng hắn ăn chơi chè chén, nhưng không hề ngu ngốc, nếu như lọt vào tay Thần phi thì chắc chắn là hắn phải chết.
“Giải Thế tử Vũ Xương Hầu lên.”
Thần phi đã đứng ra xử lý thì Đường Mẫn cũng bất đắc dĩ, đành căn dặn.
Bốn ma ma lập tức giải người vào trong phòng, y phục trên mặt đất không thể mặc được nữa, đành phải tìm đại một bộ y phục cho hai người mặc tạm, trong phòng tràn đầy mùi vị sau hoan ái, mọi người chỉ được đứng chờ ở ngoài sân.
“Ngươi rất lo lắng cho Vương Duẫn.”
Âu Dương Thiển Thiển thấy Vương Ánh Huyên biểu hiện căng thẳng, nhỏ giọng mở miệng hỏi.
“Cẩu thả cùng Công chúa, một khi xử lý không tốt, sẽ liên lụy đến toàn bộ phủ Vũ Xương Hầu, đến lúc đó nhất định mẫu thân sẽ bị liên lụy.”
Vương Ánh Huyên nắm chặt tay, lẩm bẩm nói.
Trong lòng Vương Ánh Huyên biết, Đường Mẫn không đấu lại được Thần phi, ván này chỉ có thắng, mới không liên lụy đến phủ Vũ Xương Hầu, nhưng giờ khắc này, đầu óc của nàng đã trống rỗng rồi.
“Nếu muốn giải quyết ván cờ này cũng không khó, càng huyên náo ầm ĩ càng tốt.”
Âu Dương Thiển Thiển nhẹ nhàng nói.
Có lẽ vì hôm nay Vương Ánh Huyên cam nguyện bị nàng lợi dụng, khiến nàng động một tia trắc ẩn.
“Ý của Vương phi là…”
Trong nháy mắt, Vương Ánh Huyên đã hiểu rõ ý của Âu Dương Thiển Thiển, sắc mặt cũng phục hồi được một chút.
“Cẩm Sắt, ngươi nghĩ cách để Hoàng Thượng biết việc này, mau dẫn Hoàng Thượng tới đây.”
Vương Ánh Huyên lập tức căn dặn cung nữ bên cạnh, giọng nói vội vàng gấp gáp.
“Vâng, tiểu thư.”
Cẩm Sắt lập tức nói.
Nói xong nhanh chóng rời khỏi sân, nhìn thân hình thì rõ ràng là người tập võ.
Âu Dương Thiển Thiển có hơi bất ngờ khi Cẩm Sắt không gọi Vương Ánh Huyên là ‘Thái Tử phi.’ mà là ‘tiểu thư.’ xem ra, trên người Vương Ánh Huyên cũng có rất nhiều bí mật.
“Đa tạ Vương phi.”
Sau khi Cẩm Sắt rời đi, Vương Ánh Huyên nhỏ giọng nói.
“Ta sẽ giúp ngươi giải quyết thế cục khốn đốn của phủ Vũ Xương Hầu, để Vương Duẫn bình yên vô sự rời khỏi Hoàng cung, ngươi nợ ta một món nợ ân tình, thế nào?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Vương Ánh Huyên, nói.
Với nàng thì mạng của Vương Duẫn có cũng được mà không cũng chẳng sao, nhưng Vương Ánh Huyên là một người thông minh, món nợ ân tình của người thông minh sẽ có giá trị rất cao.
“Vương phi có ý gì?”
Vương Ánh Huyên nhìn không thấu được Âu Dương Thiển Thiển, lúc nào nàng cũng biểu hiện hết sức lạnh nhạt, dường như bất cứ chuyện gì cũng không khiến nàng xao động, lại sống rất tự do.
Lúc trước trong Kinh thành không có nữ tử nào đồng ý vào phủ Chiến Vương, nàng không chỉ gả cho Chiến Vương mà còn được Chiến Vương thương yêu, một nữ tử bình thường không thể làm được điều đó.
Trên yến hội đêm qua, Âu Dương Thiển Thiển làm càn như vậy mà Chiến Vương không hề ngăn cản, ngược lại còn cưng chiều theo ý Âu Dương Thiển Thiển, nàng thật sự trả được ân tình của Âu Dương Thiển Thiển sao?
“Cho dù Bệ hạ có đến thì ngươi cảm thấy Vương Duẫn là đối thủ của Thần phi hay sao? Sợ là Tần Cẩm An cũng không phải là người dễ đối phó, ngươi cảm thấy, Bệ hạ sẽ xử lý Tần Cẩm An hay là xử lý Vương Duẫn.”
Âu Dương Thiển Thiển từ tốn nói.
Hội tứ quốc phong, thiên hạ tất loạn, nàng muốn âm thầm giúp Nam Cung Thương một tay, Vương Ánh Huyên là lựa chọn tốt nhất.
Âu Dương Thiển Thiển nói vô cùng rõ ràng, Vương Ánh Huyên cũng hiểu rõ, những điều Âu Dương Thiển Thiển nói đều là sự thật, cho dù Tần Cảnh Hạo có đến thì sợ là Vương Duẫn vẫn thập tử nhất sinh, nếu muốn bình yên vô sự, sợ là không thể.
“Được, ta hứa với Vương phi, nếu ta đủ khả năng, nguyện làm một chuyện giúp Vương phi.”
Vương Ánh Huyên suy nghĩ một thoáng rồi lập tức nói.
“Thành giao.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, một cung nữ cách đó không xa lặng lẽ rời đi, không ai nhận ra được.
Khoảng chừng sau thời gian một nén hương, ma ma đã rửa mặt sửa sang cho Vương Duẫn và Tần Cẩm An, nhìn những dấu vết hồng hồng trên cổ Tần Cẩm An, Thần phi vô cùng đau lòng.
Mọi người đang đợi xem Thần phi và Hoàng Hậu xử lý như thế nào thì một thanh âm truyền đến:
“Hoàng Thượng giá lâm.”
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
Mọi người lập tức quỳ xuống thỉnh an.
Âu Dương Thiển Thiển cũng quỳ xuống theo, nhưng mà nhìn kỹ, Âu Dương Thiển Thiển chỉ hơi nhún gối, không ai nhận ra được bất cứ dị thường nào.
Tần Cảnh Hạo đến, trong lòng Thần phi và Hoàng Hậu không biết là nên vui hay nên buồn, bọn họ đang lo không biết nên xử lý việc này như thế nào, nhưng nếu Tần Cảnh Hạo đến thì lại càng phát sinh thêm nhiều biến cố.
“Phụ hoàng, cứu nhi thần, tại hắn bắt nhi thần đến đây, cưỡng bức nhi thần.”
Tần Cẩm An lập tức quỳ gối xuống trước mặt Tần Cảnh Hạo, khóc lóc kể lể.
“Vương Duẫn, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Có lẽ vì nể mặt Hoàng Hậu, Tần Cảnh Hạo không thể không hỏi, hơn nữa ông vừa đi ngang qua Ngự hoa viên thì lại trùng hợp nghe được việc này, cũng quá mức trùng hợp.
“Bệ hạ, vi thần oan uổng, vi thần và Công chúa quen biết đã lâu, từ lâu đã có tình ý với nhau, hôm nay Công chúa gửi thư tới, vi thần và Công chúa gặp mặt, nhất thời ý loạn tình mê, mới mất khống chế, kính xin Bệ hạ giáng tội.”
Vương Duẫn lập tức quỳ xuống, nói, lời nói rõ ràng mạch lạc khiến đến cả Vương Ánh Huyên cũng giật nảy mình.
Vương Duẫn nói vậy, trong lòng Thần phi lạnh lẽo.
“Ngươi nói bậy, rõ ràng ta đang đi dạo trong Ngự hoa viên, ngươi phái người trói ta đến, ta và ngươi chưa từng gặp mặt thì còn nói gì đến chuyện có tình ý với nhau.
Phụ hoàng, người đừng nghe hắn nói bậy.”
Tần Cẩm An lập tức phản bác.
“Hoàng Thượng, vi thần thật lòng yêu An Công chúa, nhất thời tình loạn ý mê mới làm ra việc hồ đồ như vậy, kính xin Bệ hạ giáng tội vi thần, xin đừng trách cứ Công chúa.”
Vương Duẫn nhìn Tần Cẩm An, nhận mọi tội lỗi về mình.
“Vương Duẫn, ngươi nói Công chúa gửi thư hẹn ngươi đến đây, có chứng cứ không?”
Xưa nay, Vũ Xương Hầu luôn đối đầu với Thần phi, Vương Duẫn lại là một công tử nhà giàu, dáng dấp lòe loẹt, ông không tin Tần Cẩm An lại thật sự thích Vương Duẫn, nhưng nếu không phải như thế, thì vì sao Vương Duẫn lại nói năng hùng hồn đến vậy.
“Hoàng Thượng, đây là thư mà Công chúa gửi cho vi thần, hẹn gặp mặt ở đây, xin mời Hoàng Thượng xem qua.”
Vương Duẫn lập tức lấy từ trong lồng ngực ra một bức thư nhăn nhúm, đưa tới.
Tần Cảnh Hạo tiếp nhận thư, lập tức mở ra, hắn quen thuộc với nét chữ của Tần Cẩm An, trên thư đúng là nét chữ của Tần Cẩm An, nhìn không hề có gì bất thường, Vương Duẫn cũng nói năng rất hùng hồn, không giống như đang nói láo.
“Phụ hoàng, nhi thần chưa bao giờ viết cho hắn bất kỳ bức thư nào, xin Phụ hoàng trả lại sự trong sạch cho nhi thần.”
Nhìn thấy Vương Duẫn lấy thư ra, lòng Tần Cẩm An lập tức lạnh mấy phần.
Vương Duẫn là kẻ mà nàng ghét nhất, không ngờ sự việc lại biến thành như thế này.
“Hoàng Thượng, người nhìn Cẩm An lớn lên từ nhỏ, dứt khoát sẽ không làm việc tư thông với người khác, việc hồ đồ đến mức này, chắc chắn là Vương Duẫn tự ý bắt cóc Cẩm An đến đây rồi làm việc hồ đồ, xin Hoàng thượng minh xét.”
Thần phi thấy tình huống bất lợi, lập tức đi tới trước mặt Tần Cảnh Hạo, quỳ xuống nói, vừa nói xong, nước mắt đã tràn mi, dáng vẻ rất là đáng thương.
Thần phi nói vậy, Tần Cảnh Hạo khẽ gật đầu.
Từ trước đến giờ Tần Cẩm An luôn cao ngạo, Vương Duẫn loè loẹt, với ánh mắt của Tần Cẩm An thì đúng thật là không thể ưa nổi Vương Duẫn, nhưng, xảy ra việc này, dù không gả Tần Cẩm An cho Vương Duẫn thì sợ là ở Kinh thành cũng không có người nào đồng ý thú nàng.
“Thần phi, nàng nói như thế có chứng cứ gì không?”
Những năm qua Tần Cảnh Hạo vô cùng thương yêu Thần phi, nếu không trong hậu cung, Thần phi đã không có địa vị chỉ dưới một người.
Sợ là trong lòng Tần Cảnh Hạo, địa vị của Thần phi đã vượt xa người Hoàng Hậu Đường Mẫn này.
“Hoàng Thượng, tuy nô tì sống trong thâm cung, nhưng vẫn nghe nói đến nhân cách của Thế tử Vũ Xương Hầu, quanh năm lưu luyến chốn liễu hoa, nếu thật sự là Thế tử Vũ Xương Hầu bắt cóc Cẩm An đến thì sợ là sẽ phải dùng tới thuốc, xin Hoàng thượng minh xét.”
Thần phi nhớ tới tình hương được đốt ở trong phòng, muốn vừa vặn nhờ vào đó giá họa cho Vương Duẫn, để đòi lại trong sạch cho Tần Cẩm An.
Thần phi thầm nghĩ.
‘Cho dù Tần Cẩm An có bị phá huỷ thuần khiết, nhưng tuyệt đối không thể lấy Vương Duẫn được, nếu Vương Duẫn là một nam tử có tài hoa thì đương nhiên lại là chuyện khác, đằng này Vương Duẫn chính là một công tử nhà giàu quanh năm lưu luyến chốn liễu hoa.’
Thần phi nói vậy, nhất thời Vương Ánh Huyên có dự cảm không tốt, lập tức nhìn Âu Dương Thiển Thiển đứng bên cạnh, phát hiện Âu Dương Thiển Thiển chỉ lạnh nhạt nhìn mọi chuyện mà không có bất kỳ biểu lộ gì, dáng vẻ chẳng hề để tâm, tự nhiên trong lòng lại thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Hoàng Thượng, nô tì cũng xin Hoàng thượng minh xét, tuy rằng Thế tử Vũ Xương Hầu lưu luyến nơi liễu hoa, nhưng chẳng lẽ ở Nhật Diệu chỉ có Thế tử Vũ Xương Hầu là lưu luyến nơi liễu hoa sao? Khoảng thời gian trước, nô tì nghe nói, Nhị Hoàng tử cũng từng xuất hiện ở nơi liễu hoa, tuy Thế tử Vũ Xương Hầu Thế lưu luyến nơi liễu hoa nhưng cũng vẫn cứ là một nam nhi biết giữ lời.”
Thấy Thần phi muốn kiểm tra, Đường Mẫn lập tức lôi Tần Tử Duệ ra.
Mọi người đều biết việc Tần Tử Duệ có tranh chấp với Vương Duẫn ở Tàng Xuân các, đồng thời Vương Duẫn còn mua lại hoa khôi Quân Dao của Tàng Xuân các để tặng cho Tần Tử Duệ nữa.
Nhưng đây là việc mà Ám Dạ thực hiện, người trong cuộc là Vương Duẫn thì lại chẳng biết rõ, nhưng sau đó người khác có hỏi thì hắn cũng không hề phủ nhận, khiến Vũ Xương Hầu nhận được rất nhiều lời khích lệ.
“Hoàng Hậu cũng thấy là nên điều tra rõ việc này.”
Tần Cảnh Hạo nhìn Đường Mẫn, mở miệng hỏi.
“Vâng, Hoàng Thượng, cả hai bên đều cho rằng mình đúng, đương nhiên là phải điều tra rõ ràng, không thể để bất cứ người nào bị oan uổng.”
Đường Mẫn lập tức nói, nhưng trong lòng thì lại bồn chồn.
Tình huống trước mắt, bà không thể không đánh cược một lần, nếu không thì sẽ bị Thần phi bắt nạt gắt gao.
“Triệu Đức, truyền Hứa Lâm.”
Tần Cảnh Hạo nói, Hứa Lâm là ngự y thủ tịch của Thái Y viện, cũng là tâm phúc của Tần Cảnh Hạo.
Trước lúc Triệu Đức rời đi, Thần phi âm thầm đưa mắt cho cung nữ bên cạnh, cung nữ lập tức lặng lẽ lùi ra, hình ảnh này lọt vào mắt người đứng xem là Âu Dương Thiển Thiển, nhưng nàng không có bất cứ động tác gì, coi như không thấy.
“Vâng, Bệ hạ.”
Triệu Đức nói xong, lập tức bước nhanh về phía Thái Y viện, tìm Hứa