Sau khi tách ra, Sở Thiền và Âu Dương Thiển Thiển đều đi theo dấu vó ngựa.
Sở Thiền vừa tiến vào khu vực săn thú thì gặp phải Sở Nam Thiên đang ngồi trên lưng ngựa nhàn nhã uống rượu, đang định rẽ sang hướng khác thì lập tức tiếng của Sở Nam Thiên vang lên từ phía sau:
“Thiền Nhi, đã theo tới đây rồi còn muốn đi đâu nữa?”
Sở Nam Thiên nhíu mày, lo lắng hỏi.
Hắn biết lần đi săn bắn này rất nguy hiểm, hôm qua đã thông báo với Sở Thiền rồi, bảo nàng không nên vào rừng, ai ngờ Sở Thiền vẫn đi theo.
“Thái Tử ca ca, các nàng muốn đấu cầm kỳ thi họa gì đó, quá tẻ nhạt, muội liền đi theo.”
Sở Thiền nũng nịu nói, chỉ lo Sở Nam Thiên sẽ tức giận nên tươi cười như hoa nhìn Sở Nam Thiên.
“Muội đi một mình, trên đường không gặp phải nguy hiểm gì chứ?”
Sở Nam Thiên vỗ vỗ trán.
Hắn cưng chiều nhất chính là Sở Thiền, kết quả thì hay rồi, được cưng chiều quá nên nàng coi trời bằng vung, chỉ cần Sở Thiền làm nũng là hắn sẽ tuyệt đối đầu hàng.
“Các huynh thi về số lượng con mồi, còn muội và Chiến Vương phi thì thi tìm thú lạ, đến tối sẽ quyết định.
Nhưng hình như Chiến Vương phi đã đi đường khác rồi, đi mãi mà không thấy nàng.”
Sở Thiền trả lời, còn không quên duy trì nụ cười trên mặt.
“Được rồi, đi theo ta, đừng có chạy lung tung đấy, biết chưa?”
Sở Nam Thiên bất đắc dĩ để bầu rượu xuống, đành phải làm bảo vệ vậy.
“Không được, muội còn phải tỷ thí, Thái Tử ca ca cứ yên tâm, muội sẽ bảo vệ tốt chính mình.”
Sở Thiền tự tin nói.
Nàng không phải là nữ tử tay trói gà không chặt, tất nhiên là không cần phải bảo vệ, khó khăn lắm mới vào được khu vực săn bắn, không chơi thoải mái thì quá đáng tiếc.
“Chép cung quy hay là ở bên cạnh ta, muội tự chọn đi.”
Sở Nam Thiên bất đắc dĩ, đành lôi chiêu độc ra.
“Được rồi.
Nhưng mà, Thái Tử ca ca, huynh phải đi tìm con mồi cùng muội, muội không muốn thua.”
Sở Thiền lập tức nhìn Sở Nam Thiên, cười nói, không thể hành động một mình thì đành phải kéo Sở Nam Thiên xuống nước.
Từ nhỏ đến giờ, chỉ cần yêu cầu của nàng không quá đáng thì rất ít khi Sở Nam Thiên từ chối.
Chỉ có điều, từ khi Sở Nam Thiên vào trong quân thì thời gian gặp mặt của bọn họ giảm đi rất nhiều, lần này nàng phải năn nỉ Phụ hoàng thì mới được đi theo.
Sở Nam Thiên bất đắc dĩ nhìn Sở Thiền một cái rồi cũng gật gật đầu.
= = = = = = = = = = = = = = =
Cưỡi ngựa dọc theo dòng sông, càng đi vào trong, càng thấy yên tĩnh, lúc đầu còn có vài con chim nhỏ bay qua, thỉnh thoảng nhìn thấy vài con thỏ hoang, về sau, không gian yên tĩnh đến mức đáng sợ, đến cả chim nhỏ cũng biến mất không còn hình bóng.
Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn rất nhiều, cưỡi ngựa đi xuyên cánh rừng, mãi đến tận khi nghe được tiếng đánh nhau, tim Âu Dương Thiển Thiển đập rất nhanh, vội vã phi ngựa đến.
Vừa đến gần, Âu Dương Thiển Thiển nhìn thấy mười mấy người đang vây quanh tấn công Nam Cung Thương, ngoài ra còn có cả Tần Tử Khanh, nhìn động tác tấn công thì hình như là hai nhóm áo đen, một đám vây Nam Cung Thương, một đám vây Tần Tử Khanh, Âu Dương Thiển Thiển nhớ đến những lời nghe được của bọn áo đen ở trong rừng, nghĩ thầm.
‘Xem ra, đám đang tấn công Tần Tử Khanh là do Tần Tử Duệ phái tới.’
Âu Dương Thiển Thiển lập tức móc kim bạc ra, quăng về phía hắc y nhân, chính nàng cũng phi thân đến gần Nam Cung Thương.
Sự xuất hiện của Âu Dương Thiển Thiển khiến Nam Cung Thương sợ hết hồn.
“Thiển Thiển, sao nàng lại đến đây?”
Không phải hắn đã dặn dò là nàng không nên vào trong rừng hay sao?
“Ăn đi, nín thở.”
Âu Dương Thiển Thiển không để ý tới câu hỏi của Nam Cung Thương, móc ra một viên thuốc, đưa cho Nam Cung Thương, nói.
Nam Cung Thương nuốt xong viên thuốc, Âu Dương Thiển Thiển lại lấy ra một viên thuốc khác, bóp nát, một làn khói xanh bốc lên từ lòng bàn tay, những tên hắc y nhân ở gần nhanh chóng ngã xuống, mất cảm giác, làn khói xanh bay theo gió, không ít tên hắc y nhân đang vây Tần Tử Khanh cũng ngã xuống.
Trước mặt Nam Cung Thương có bốn tên hắc y nhân vẫn không ngã xuống, cầm vũ khí, lao về phía Nam Cung Thương, Âu Dương Thiển Thiển ném thẳng thuốc bột còn chưa bay hết về phía bọn chúng rồi kéo tay Nam Cung Thương lùi về phía sau một bước, rất nhanh, hắc y nhân đành phải dùng kiếm chống đỡ thân thể để không ngã gục xuống.
“Ngươi dùng độc.”
Một tên hắc y nhân nhìn Âu Dương Thiển Thiển, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ quá máu tanh, ngươi không cảm thấy gϊếŧ người không thấy máu mới là thượng sách sao? Không chịu được nữa thì ngã xuống đi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, tên hắc y nhân lập tức ngã xuống, mất tri giác, chìm vào hôn mê.
Thấy tất cả mọi người đều đã ngã xuống, Âu Dương Thiển Thiển vội quay lại kiểm tra khắp xung quanh thân thể Nam Cung Thương, thấy Nam Cung Thương không bị thương, lại bắt mạch cho Nam Cung Thương, kiểm tra xem vết thương hôm trước có bị bật ra hay không, thấy Nam Cung Thương không sao, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Thiển Thiển, ta không sao, xin lỗi, đã khiến nàng lo lắng.”
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng ấm áp.
Nếu không bị vướng bởi Tần Tử Khanh, hắn đã giải quyết hết hắc y nhân này từ lâu rồi.
“Không sao là tốt rồi, thế có cứu hắn không?”
Âu Dương Thiển Thiển chỉ vào Tần Tử Khanh đang hôn mê, hỏi.
“Không thể để cho hắn chết ở đây được, nếu muốn ký kết được thỏa thuận hòa bình lần này thì cần phải có sự tồn tại của hắn.”
Nam Cung Thương khách quan nói.
“Đây, thuốc giải.”
Âu Dương Thiển Thiển lấy ra một viên thuốc, đưa cho Nam Cung Thương, nghĩ thầm.
‘Xem ra mấy ngày trước mình từ bi làm ra thuốc giải quả nhiên là phải dùng tới, dù sao, trong thiên hạ, cũng có rất ít người không bị ảnh hưởng bởi độc.’
Nam Cung Thương nhận viên thuốc, lập tức đi tới, cho Tần Tử Khanh ăn vào, sau đó đi trở về bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển.
“Thiển Thiển, đây là thuốc gì mà lợi hại như vậy?”
Nam Cung Thương hỏi, hắn đã từng trải nghiệm y thuật của Âu Dương Thiển Thiển, không ngờ dùng độc cũng lợi hại như vậy, có thể khiến Vũ vệ của Thiên Thánh hôn mê thì không phải là thuốc mê bình thường được.
“Tiện tay làm chơi thôi, nhưng trong thuốc này có phấn hoa mạn đà la đen mà ta đặc biệt nuôi trồng, hiệu quả mạnh hơn một chút mà thôi.”
Âu Dương Thiển Thiển giải thích.
Nếu Lục Nhụy nghe thấy lời này của Âu Dương Thiển Thiển thì nhất định sẽ nôn ra máu mất.
Hoa mạn đà la đen là loại hoa mà trong lúc ở Vô Thanh cốc, rảnh rỗi quá nên Âu Dương Thiển Thiển mới nuôi trồng, có thể tăng tác dụng của độc dược lên đến hơn mười lần, nói chính xác thì đó là một loại hoa được nuôi trồng bằng độc dược nên cuối cùng biến thành một loại xúc tác của độc dược.
“Bọn họ có thể hôn mê bao lâu?”
“Bốn người này ít nhất cũng phải hôn mê sáu canh giờ, những người khác thì sẽ hôn mê chừng một ngày, người bình thường thì khoảng chừng năm ngày gì đó.”
Sau khi suy nghĩ một lát, Âu Dương Thiển Thiển đưa ra đáp án.
Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói xong, Nam Cung Thương thả ra quả đạn tín hiệu, trong không trung lóe lên một tia sáng rồi lập tức biến mất không dấu vết.
Tần Tử Khanh cũng từ từ mở mắt ra, nhìn hắc y nhân hôn mê, lại nhìn Nam Cung Thương và Âu Dương Thiển Thiển đứng cách đó không xa, vội vàng đi tới.
“Thiển Thiển, chúng ta đi thôi.”
Nam Cung Thương thấy Tần Tử Khanh đến gần, lập tức ôm Âu Dương Thiển Thiển, nhảy tót lên ngựa.
Tần Tử Khanh cười khổ một cái.
Vốn định mượn sức Nam Cung Thương để giải quyết hắc y nhân mà Tần Tử Duệ phái tới, không ngờ đột nhiên lại có thêm một nhóm khác đến khiến hắn không thể ứng phó nổi.
Bất ngờ, một làn khói xanh thổi qua, hắn ngã xuống rồi không nhớ gì nữa.
Sau khi tỉnh lại thì chẳng nhớ gì cả, chỉ nhìn thấy đám hắc y nhân đã ngã xuống, vốn muốn đi qua để hỏi cho ra nhẽ, không ngờ Nam Cung Thương lại ôm Âu Dương Thiển Thiển lên cùng một con ngựa rồi rời đi.
Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên phi nhanh khiến suýt chút nữa thì Bắc Minh Vũ mất phương hướng, chờ lúc lại nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển thì nàng đang cùng Nam Cung Thương rời đi, Bắc Minh Vũ cười khổ, rồi cũng xoay người rời đi.
“Thương, là người do Hách Liên Hồng phái tới à?”
Đi được một khoảng, Âu Dương Thiển Thiển mở miệng hỏi.
“Ừm.”
“Huynh biết trước là bọn chúng sẽ ám sát huynh nên mới cố ý dẫn chúng đến một chỗ hẻo lánh, muốn một mình giải quyết tất cả, đúng không? Tại sao không cho Ám Vũ đi theo huynh?”
‘Tại sao lúc nào cũng đặt mình lên trên hết?’
Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển tự hỏi.
Không phải nàng không tin vào khả năng của Nam Cung Thương, cũng biết Nam Cung Thương đang che giấu thực lực trước mặt Tần Tử Khanh, việc đọ sức với Vũ vệ chính là vì không muốn nhúng tay vào việc của Tần Tử Khanh, điều này thì nàng chấp nhận, nhưng nàng không sao chấp nhận được cách tự chui đầu vào nguy hiểm của Nam Cung Thương.
“Thiển Thiển, ta hứa với nàng, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Nam Cung Thương dịu dàng nói.
“Còn có lần sau nữa?”
“Không, ta bảo đảm, sẽ không có lần sau, sẽ tuyệt đối không.”
Nam Cung Thương lập tức thề thốt.
Nam Cung Thương hứa như vậy khiến Âu Dương Thiển Thiển thở phào nhẹ nhõm.
“Thương, huynh có cảm thấy có thứ gì đó vẫn luôn đi theo chúng ta không?”
Từ đầu đến giờ nàng cứ có cảm giác bị theo dõi, nhưng lại có gì đó không giống.
“Ừm, có vẻ như vẫn luôn đi theo sau lưng từ đầu đến giờ.”
Hắn đã nhận ra nhưng lại không phải hơi thở của con người cho nên không để ý nữa.
“Dụ nó đi ra, được không?”
Âu Dương Thiển Thiển nhớ tới cuộc thi với Sở Thiền, đột nhiên hứng thú nói.
“Chát…”
Nam Cung Thương gật gật đầu, vung roi lên, ngựa