Mặt trời mùa đông ẩn trong mây đen, bầu không khí yên tĩnh, mưa gió như sắp ập đến, không khí trong Kinh thành lộ ra mấy phần quỷ dị, mây đen ngập đầu, khí trời mới vào đông mà lại rất khó chịu, như sắp sửa có bão tố, bao phủ Kinh thành.
Bầu không khí dị thường khiến tất cả mọi người cảm thấy bất an, như là mưa bão sắp ập đến.
Theo thời gian trôi qua, Nam Cung Thương càng ít ở trong Vương phủ, nhưng dù có bận rộn đến thế nào thì Nam Cung Thương cũng đều chuẩn bị bữa sáng cho Âu Dương Thiển Thiển, buổi tối cũng bố trí cùng ăn cơm với Âu Dương Thiển Thiển.
Từ sau khi cứu Sở Thiền, việc Âu Dương Thiển Thiển biết y thuật đã truyền khắp Kinh thành, không ít người muốn đến mời nàng chữa bệnh nhưng đều bị Nam Cung Thương ngăn cản, không ai dám bước vào phủ Chiến Vương, những kẻ lớn mật đến đều bị Chu Thụy chặn ở bên ngoài, người trong phủ Chiến Vương canh gác rất nghiêm ngặt, mà sau hôm đó, Âu Dương Thiển Thiển cũng không hề bước chân ra khỏi phủ Chiến Vương một bước, đến cả cơ hội tình cờ gặp cũng không có.
“Tiểu thư, Cẩn Vương gửi thư, hẹn gặp tiểu thư ở Túy Tiên lâu.”
Sơ Tình xem qua thư rồi nói với Âu Dương Thiển Thiển.
“Lúc nào?”
‘Xem ra Cẩn Vương đã không chờ được nữa rồi.
Cẩn Vương đúng là một người thông minh hiếm có, nhưng sự kiên trì lại chỉ đến thế mà thôi, muốn mạnh mẽ thì ngoài thế lực ra còn cần phải kiên trì.
Xem ra, Tần Tử Khanh còn lâu mới được coi là kẻ mạnh.’
“Cẩn Vương nói sẽ chờ tiểu thư ở Túy Tiên lâu…”
Âu Dương Thiển Thiển chưa bao giờ che giấu bất cứ việc gì với Sơ Tình Lục Nhụy, các nàng cũng hiểu rõ tâm ý của Âu Dương Thiển Thiển, nhưng Sơ Tình vô cùng không thích việc Cẩn Vương giục giã.
“Xem ra, hắn muốn buộc ta phải đi gặp hắn, lần này cứ làm theo ý hắn, cho người chuẩn bị xe ngựa cho ta.”
Đã đồng ý trao đổi sòng phẳng thì tất nhiên là sẽ dốc hết sức làm việc giúp người ta, từ trước đến giờ nàng luôn nói được là làm được, hơn nữa cũng sắp đến lúc rồi.
Bàn cờ này, nàng đã bắt đầu hạ một quân cờ rồi, bây giờ, chỉ cần ngồi chờ đợi kết quả mà thôi.
Có lẽ nghe thấy Âu Dương Thiển Thiển nói muốn ra ngoài, Manh Manh đang chơi đùa cách đó không xa lập tức chạy đến bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, ánh mắt tím nhìn chòng chọc vào Âu Dương Thiển Thiển, chỉ lo sơ ý một chút thì sẽ không được cho đi theo, nhưng Manh Manh không dám nhảy thẳng lên người Âu Dương Thiển Thiển vì dù sao, lúc chân nó không sạch thì Âu Dương Thiển Thiển đều lạnh lùng với nó, hất nó xuống.
“Vâng, tiểu thư.”
Sau khi ra khỏi phủ Chiến Vương, xe ngựa đi thẳng đến Túy Tiên lâu, Âu Dương Thiển Thiển đi thẳng lên lầu ba, lập tức dặn dò Triệu Tam, để Triệu Tam mời Tần Tử Khanh lên lầu ba gặp mặt.
“Tham kiến Chiến Vương phi.”
Sau khi vào phòng, Tần Tử Khanh kinh ngạc nhìn Âu Dương Thiển Thiển.
Từ trước đến nay không ai được lên lầu ba Túy Tiên lâu, hắn hoàn toàn không ngờ người mời hắn lên lầu ba lại là Âu Dương Thiển Thiển.
“Luận cấp bậc, Cẩn Vương đứng trên ta, luận thân phận, Cẩn Vương là Hoàng tử, không cần hành lễ với ta.”
‘Xem ra Tần Tử Khanh thật sự không thể đợi được nữa rồi, theo lẽ thường, Tần Cảnh Hạo dùng thuốc mấy ngày, chắc chắn là thân thể đã được đẩy lên đến cực hạn, cùng lắm là hai ngày nữa thì thuốc sẽ phát huy tác dụng.’
“Vương phi nghiêm trọng rồi, Tử Khanh chỉ muốn biểu đạt chút kính trọng với Vương phi, cảm ơn Vương phi đã cứu Thiền Công chúa.”
Tần Tử Khanh lập tức khôi phục dáng vẻ ôn hòa, cười nói.
“Cẩn Vương, mời ngồi.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa đùa với Manh Manh vừa nói với Tần Tử Khanh.
Manh Manh dường như rất thích những trò đùa của Âu Dương Thiển Thiển, cho dù Âu Dương Thiển Thiển có làm gì nó thì nó cũng đều lim dim mắt với vẻ rất là hưởng thụ, có lẽ vì mỗi lần trêu chọc nó xong, Âu Dương Thiển Thiển đều cho nó một món phúc lợi gì đó.
Sau khi Tử Khanh ngồi xuống, Âu Dương Thiển Thiển vẫn tiếp tục đùa nghịch với Manh Manh mà không hề mở miệng.
Nhìn dáng vẻ của Âu Dương Thiển Thiển, nhất thời Tần Tử Khanh không nhịn được mà cứ nhìn chằm chằm, mãi đến tận lúc Lục Nhụy bưng trà bánh lên, rót một chén trà, đặt trước mặt Tần Tử Khanh thì Tần Tử Khanh mới phục hồi tinh thần lại.
“Vương phi, hôm nay xin mời Vương phi đến đây, chủ yếu là bởi vì việc ở biệt viện ngày ấy, chuyện mà Vương phi nói, có còn tính không?”
Tần Tử Khanh biết Âu Dương Thiển Thiển không phải người ưa nói nhiều, càng không thích quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng hỏi.
“Dường như Cẩn Vương đã không đợi kịp nữa rồi.”
Âu Dương Thiển Thiển thả Manh Manh xuống bàn, không để ý tới Tần Tử Khanh, lấy bánh để trên đ ĩa đặt trước mặt Manh Manh, Manh Manh nhìn Âu Dương Thiển Thiển một cái, híp mắt, bắt đầu ăn.
“Hôm qua Phụ hoàng có tuyên gặp ta, bây giờ, sứ thần mấy nước sắp khởi hành, chờ sau khi sứ thần khởi hành rời khỏi Kinh thành thì cũng chính là ngày ta phải quay về.
Bây giờ trong Kinh thành, Phụ hoàng tăng mạnh phòng vệ, nếu lấy cứng đối cứng thì chắc chắn là lấy trứng chọi đá.”
Tần Tử Khanh không che giấu mà nói thẳng, nhưng trong lòng vẫn còn che giấu một vài điều, nếu không vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không dùng đến, vì dù sao như vậy thì hắn sẽ phải trả giá quá lớn.
“Cho nên? Ngươi muốn ta hành thích vua giúp ngươi.”
Âu Dương Thiển Thiển vạch trần ý đồ của Tần Tử Khanh.
Dù Tần Tử Khanh không nói thẳng ra là nhờ nàng hành thích vua thì cũng ngầm có ý đó, chẳng qua là đang đợi Âu Dương Thiển Thiển động thủ trước, một khi Âu Dương Thiển Thiển động thủ, thì Tần Tử Khanh chỉ cần bồi thêm, thế là hợp lý, sao nàng lại không rõ.
“Tử Khanh không dám, Vương phi nói nghiêm trọng rồi.”
Tần Tử Khanh không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại nói thẳng ra như vậy.
Cho dù là lúc nào thì tội hành thích vua cũng đều là tội tru di cửu tộc, thế mà Âu Dương Thiển Thiển lại còn nói thẳng ra.
“Ngươi thật sự không dám, Cẩn Vương là người thông minh, tại sao không chờ sự tiến triển của tình hình.
Dù sao, hiện giờ cũng chưa phải lúc để động thủ, hoặc là có thể nói, hiện giờ chưa phải là lúc để ngươi động thủ, không phải có người còn lo lắng gấp gáp hơn ngươi sao? Cẩn Vương không thể không hiểu đạo lý bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở đằng sau.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Tần Tử Khanh, nói.
“Ý của Vương phi là, để Duệ Vương hành động trước, nhưng gần đây Duệ Vương hầu như không bước chân ra khỏi phủ, sự việc ở khu săn bắn cũng có vẻ không ảnh hưởng gì đến địa vị của Thần phi, bây giờ, Thái Tử đã tỉnh lại, ít ngày nữa là có thể về kinh, đến lúc đó thế cuộc sẽ không phải do ta khống chế nữa.”
Phía sau Thái Tử có Hoàng Hậu và Đường gia, phía sau Duệ Vương thì có Âu Dương gia và Lý gia của Âu Dương Tuyết, còn cả những thế lực mà Duệ Vương bồi dưỡng những năm qua, trong bóng tối cũng đã ngầm lôi kéo không biết bao nhiêu đại thần, Thái Tử là mục đích chung, mà Duệ Vương thì đã có tính toán từ trước, chỉ có hắn, với thế lực trước mắt của hắn thì chỉ có đánh bất ngờ mới thắng được.
Đối với người trong cuộc, có lẽ con đường leo lên đế vị vĩnh viễn đều mịt mờ, nhưng với một người đứng xem như Âu Dương Thiển Thiển thì lại nhìn thấy rõ ràng, có lẽ vì đã từng chết một lần nên nàng càng bình tĩnh hơn.
“Thái Tử là do kẻ nào gây thương tích?”
Âu Dương Thiển Thiển bưng một chén trà lên, đặt trước mặt Manh Manh vừa ăn điểm tâm xong.
Manh Manh nhìn Âu Dương Thiển Thiển đầy cảm kích, híp mắt, uống trà, dáng vẻ rất là hưởng thụ.
“Tất nhiên là Duệ Vương.”
Tuy hắn cũng phái người xử lý Thái Tử, nhưng việc này tự hiểu với nhau thôi, chứ hắn dứt khoát sẽ không thừa nhận.
“Việc này, Cẩn Vương không cần lo lắng, cứ từ từ đợi sự tiến triển của tình hình không phải tốt hơn sao?”
Bây giờ Thần phi đã ra tay với Tần Cảnh Hạo, còn việc nàng chính là người đứng đằng sau giật dây thì đương nhiên là nàng sẽ không thừa nhận.
“Vương phi nói đúng lắm, đúng là ta có chút không thấy rõ thế cuộc.”
Tần Tử Khanh hiểu ý Âu Dương Thiển Thiển.
Đúng là tuy trong lòng Tần Cảnh Hạo có hoài nghi hắn, nhưng trước mắt hắn không có bất cứ hành động gì, tuy Tần Cảnh Hạo có hoài nghi, nhưng sẽ không có bất kỳ chứng cứ nào, điều kiện tiên quyết là hắn phải bất động.
“Trong mọi chuyện… thì kiên trì là cần thiết nhất, cũng là điều khó nhất, nhưng mà Cẩn Vương, ngươi cũng không phải chỉ có chờ như vậy là đủ, ta cho ngươi thêm hai chữ nữa – Đế Tâm.”
Đoạt đế tất nhiên là cần nhiều thủ đoạn, có người lưu danh sử sách, cũng có người chịu tiếng xấu muôn đời, một khi trên lưng đeo tội danh gϊếŧ huynh gϊếŧ phụ thì đời này cho dù có là một đế vương ưu tú đi chăng nữa, thì trong lịch sử và trong lòng dân chúng, vẫn cứ bị người ta phê phán như thường.
Từ năng lực và tài trí, Tần Tử Khanh đều là người thông minh hiếm thấy, nhưng nếu không hiểu được đế tâm thì hắn sẽ không thể trở thành đế vương một cách hợp lệ được.
Người muốn làm đế thì phải có tài hoa hơn người, Âu Dương Thiển Thiển nhắc nhở chỉ là để cho mưu kế có thể thành công, còn Tần Tử Khanh lĩnh hội như thế nào thì không thuộc sự quan tâm của nàng.
“Đa tạ Vương phi nhắc nhở, bất cứ lúc nào, Tử Khanh cũng sẽ đều luôn hiếu thuận với Phụ hoàng.”
Tần Tử Khanh lập tức hiểu được ý của Âu Dương Thiển Thiển, vội nói.
“Như vậy là tốt rồi, đi thong thả, không tiễn.”
Âu Dương Thiển Thiển trực tiếp hạ lệnh tiễn khách, nghĩ thầm.
‘Cẩn Vương thông minh, nhưng chưa chắc đã có tài năng làm đế vương.’
“Tử Khanh xin cáo lui.”
Tần Tử Khanh lập tức chắp tay chào rồi rời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi Túy Tiên lâu, Tần Tử Khanh nhìn lên lầu ba, nhưng trong lòng có một ý nghĩ.
‘Nếu mình làm đế, có Âu Dương Thiển Thiển làm hậu thì nhất định giang sơn Nhật Diệu sẽ bền vững muôn đời.’
“Tiểu thư, dường như người không hài lòng với đáp án của Tần Tử Khanh.”
Lục Nhụy vẫn quan sát Âu Dương Thiển Thiển, có lẽ phải nói là nàng có thói quen nhìn theo Âu Dương Thiển Thiển, đối với nàng mà nói, nhìn dung mạo của Âu Dương Thiển Thiển chính là một loại hưởng thụ, có lẽ chính vì vậy mà nàng mới nhận ra tia thay đổi tình cờ xuất hiện trên mặt Âu Dương Thiển Thiển.
“Ta chỉ có thể nói, hắn là một người thông minh, nhưng lại không đủ thấu triệt.”
Trong lòng mỗi người đều có thù hận, hoặc ít hoặc nhiều, hoặc lớn hoặc nhỏ, người thông minh có thể báo thù, nhưng lại có rất ít người có thể nhìn thấu tất cả.
Mối hận của Nam Cung Thương dứt khoát không thua gì Tần Tử Khanh, nhưng giữa hai người thì lại khác nhau một trời một vực.
“Không hiểu.”
Lục Nhụy nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, vẻ mặt mê mang.
“Sau này, muội sẽ hiểu, có một số việc, dùng sự thực để chứng minh thì sẽ có sức thuyết phục hơn.”
Nàng không dám chắc là tương lai của Tần Tử Khanh sẽ giống như nàng dự đoán, nhưng có khả năng rất cao, có lẽ là mấy năm sau, cũng có lẽ là mười mấy năm sau, đến lúc đó dùng hiện thực để chứng minh vấn đề thì càng rõ ràng hơn.
Ba người nhàn nhã hưởng thụ thời gian bình yên ở Túy Tiên lâu.
Giờ khắc này, trong Hoàng cung, trong đầu Tần Cảnh Hạo đột nhiên vang lên những tiếng ‘ong ong.’ âm thành càng ngày càng lớn, cảnh tượng ngày xưa khi hắn đoạt đế không ngừng hiện lên trước mắt hắn, dường như hắn còn ngửi thấy cả mùi máu tanh khiến hắn không nhịn được mà buồn nôn, ớn lạnh, co rúm lại một cách mất tự chủ, cứ có cảm giác như có con mèo dùng những móng vuốt sắc nhọn cào lên da khiến hắn nổi da gà, hơi lạnh thấm qua lỗ chân lông lọt vào tận xương, hai tay thì cứng đờ, muốn cào muốn gãi nhưng không thể làm được.
“Bệ hạ, người làm sao vậy?”
Triệu Đức vừa đi ra gian ngoài pha trà cho Tần Cảnh Hạo, lúc trở lại thì nhìn thấy Tần Cảnh Hạo sùi bọt mép, nằm dưới đất, vô cùng khó chịu, Triệu Đức lập tức đi tới, nâng Tần Cảnh Hạo dậy, lớn tiếng hỏi.
“Triệu Đức, thuốc… cho ta thuốc…”
Tần Cảnh Hạo chỉ vào chiếc bình sứ đặt ở trên giá.
“Bệ hạ, người không thể tiếp tục dùng loại thuốc đó, thuốc đó có độc.”
Triệu Đức cẩn thận nhớ lại vẻ mặt sau khi uống thuốc của Tần Cảnh Hạo, lập tức ngăn cản.
“Triệu Đức, ngươi làm phản à, mau… đem thuốc… qua đây cho Trẫm…”
Kỳ thực, Tần Cảnh Hạo đã sớm nhận ra rằng sau khi dùng thuốc này thì ông bắt đầu phụ thuộc vào thuốc, ngày hôm nay ông vốn định không dùng nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, toàn thân đau nhức khó chịu, quan trọng nhất là càng ngày những hình ảnh máu tanh ngày xưa càng hiện rõ trước mắt ông.
“Bệ hạ, người cố nhịn, nô tài lập tức truyền ngự y.”
Triệu Đức đưa ra một quyết định lớn mật, lập tức định gọi tiểu thái giám ở bên ngoài đi mời ngự y, lại bị Tần Cảnh Hạo ngăn cản.
“Triệu Đức, Trẫm… không thể để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Trẫm, lấy thuốc lại đây cho Trẫm…”
Triệu Đức không cưỡng được Tần Cảnh Hạo, chỉ đành lấy thuốc tới, đổ ra một viên, giúp Tần Cảnh Hạo ăn vào.
Từ khi Tần Cảnh Hạo uống thuốc tới nay, tuy tinh thần có khá hơn nhiều, nhưng Triệu Đức luôn hầu hạ Tần Cảnh Hạo đã nhận thấy thân thể Tần Cảnh Hạo càng ngày càng gầy gò, thậm chí có lúc còn đứng không vững, chỉ có uống thuốc thì mới duy trì được tình trạng hiện nay của Tần Cảnh Hạo.
Sau khi dùng thuốc, Tần Cảnh Hạo nhanh chóng khôi phục tinh thần, ảo giác và cảm giác đau đớn vừa rồi cũng không xuất hiện nữa.
“Triệu Đức, ngươi tự mình lặng lẽ đi gọi Hứa Lâm tới.”
Tần Cảnh Hạo nhìn bình thuốc trong tay, một lát sau căn dặn.
Những năm qua, ông vẫn dùng thuốc của Trương chân nhân, cũng cảm thấy có chút hiệu quả, nhưng hôm nay lại có phản ứng mãnh liệt như thế, ông không thể không hoài nghi.
Triệu Đức nhận lệnh, lặng lẽ đi mời Hứa Lâm tới.
Sau khi đi vào, Hứa Lâm nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm trọng của Tần Cảnh Hạo, lập tức hành lễ:
“Vi thần bái kiến Bệ hạ.”
“Bình thân, Hứa Lâm, ngươi tới xem một chút, đây là thuốc gì?”
Tần Cảnh Hạo đưa bình thuốc cho Hứa Lâm.
Hứa Lâm tiếp nhận bình thuốc, đổ ra một viên, kiểm tra cẩn thận, viên thuốc có một mùi hương lạ nhàn nhạt, ban đầu hắn tưởng là thuốc độc, nhưng lại không hề kiểm tra thấy phản ứng có độc.
“Hứa Lâm, tình hình thế nào?”
Tần Cảnh Hạo thấy Hứa Lâm kiểm tra rất lâu, liền hỏi.
“Bệ hạ, vi thần chưa từng gặp loại thuốc này, cũng không hề kiểm tra thấy có phản ứng của độc, vi thần cả gan xin hỏi Bệ hạ, viên thuốc này là từ đâu mà có?”
Mấy năm gần đây, Tần Cảnh Hạo vẫn có thói quen dùng đan dược, điều đó thì Hứa Lâm có biết, nhưng lần nào hắn cũng kiểm tra những đan dược đó, chúng đều là những thứ thuốc bổ nên Hứa Lâm không hề ngăn cản, bây giờ, hắn chưa từng gặp viên thuốc này.
“Cái này ngươi không cần hỏi nhiều, cho ngươi thời gian một ngày, dù có huy động hết tất cả mọi người trong Thái Y viện thì cũng phải tra cho ta công hiệu của viên thuốc này.”
Tần Cảnh Hạo đã trải nghiệm cảm giác không dùng thuốc, bây giờ ông đành phải phụ thuộc vào số thuốc còn sót lại.
“Vâng, Bệ hạ.”
Nghe Tần Cảnh Hạo dặn dò, Hứa Lâm lập tức đi ra khỏi Ngự thư phòng, sau khi trở lại Thái Y viện, Hứa Lâm huy động tất cả các ngự y đến để bắt đầu điều tra về viên thuốc đó.
“Bệ hạ, có cần truyền triệu Trương chân nhân không?”
Thấy Tần Cảnh Hạo trầm ngâm hồi lâu, Triệu Đức nhỏ giọng hỏi.
“Tạm thời không cần, cho người giám thị Trương chân nhân, xem hắn liên hệ với ai.
Còn nữa, điều tra cho ta xem những năm qua, Trương chân nhân thường giao du mật thiết với ai.”
Cuộc chiến tranh giành đế vị đã bắt đầu, ông chỉ mới gần năm mươi tuổi, sao đã dễ dàng nhường lại đế vị kia chứ.
“Vâng, Bệ hạ.”
Việc Tần Cảnh Hạo bí mật truyền Hứa Lâm không thoát khỏi mắt Thần phi, Thần phi cẩn thận phái người theo dõi mọi hành động của Hứa Lâm, cuối cùng thân tín đến báo là chưa tra ra được bất cứ dị thường gì, đến lúc đó, Thần phi mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cảm thấy vui vẻ như điên.
‘Tần Cảnh Hạo triệu kiến Hứa Lâm, chứng tỏ thuốc đã phát huy hiệu quả.’
Thần phi có vẻ mong đợi.
“Ngô ma ma, ngày mai truyền Duệ Vương phi tiến cung.”
Thần phi mỉm cười nói.
“Vâng, nương nương.”
Ngô ma ma thấy Thần phi vui vẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đi theo Thần phi nhiều năm, bà biết rõ tâm trạng của Thần phi như lòng bàn tay, thấy Thần phi vui vẻ, bà cũng yên tâm không ít.
Tần Tử Khanh vẫn phái người âm thầm theo dõi mọi chuyện, việc Tần Cảnh Hạo bí mật triệu kiến Hứa Lâm và việc Thần phi triệu kiến Âu Dương Tuyết đều không thoát khỏi mắt hắn, nhớ tới những lời của Âu Dương Thiển Thiển, Tần Tử Khanh lớn mật suy đoán.
‘Lẽ nào tất cả những việc này đều do mưu kế của Âu Dương Thiển Thiển gây ra.’
Sau đó, Tần Tử Khanh lập tức phủ định.
‘Không thể, nếu Âu Dương Thiển Thiển có thủ đoạn như thế, thì sao lại phải giúp mình, lẽ nào chỉ vì điều kiện của mình, không thể.’
Màn đêm buông xuống, sau khi dùng bữa tối, Nam Cung Thương và Âu Dương Thiển Thiển ngồi trong đình, mây đen mờ mịt che kín sao trên trời, nhưng trong lòng hai người lại tràn đầy ấm áp.
“Thương, có phải chúng ta sắp rời khỏi đây không?”
Âu Dương Thiển Thiển nhỏ giọng hỏi.
“Thiển Thiển đã cảm giác được, đúng là sắp rời khỏi đây rồi.”
Nam Cung Thương biết mặc dù Âu Dương Thiển Thiển tỏ ra lạnh nhạt nhưng từ trước đến nay luôn nhạy cảm, hắn biết Âu Dương Thiển Thiển đã phát giác ra từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn cứ nghĩ, tranh thủ thêm một chút thời gian bình yên, để vị trí của hắn trong lòng Âu Dương Thiển Thiển tăng thêm một chút nữa.
“Thương, gần đây huynh luôn bận rộn, bận rộn ngăn cản Vũ vệ, hoặc là những người khác, nếu còn tiếp tục như vậy thì luồng nội lực chí âm chí hàn mà ta đưa vào trong cơ thể huynh sẽ không thể khống chế nổi độc trong người huynh.”
Âu Dương Thiển Thiển nắm chặt tay Nam Cung Thương, nhìn Nam Cung Thương, lo lắng nói.
Nàng là đại phu, tình trạng của Nam Cung Thương không thể giấu được nàng, chỉ có điều nàng không ngờ, Nam Cung Thương vốn có nội lực cao thâm, không kém nàng chút nào, nhân lúc Nam Cung Thương suy yếu nhất, nàng đã truyền cho hắn một luồng nội lực để niêm phong độc liệt diễm, nhưng gần đây Nam Cung Thương nhiều lần sử dụng nội lực, gần như có xu hướng phá tan tầng niêm phong đó rồi.
“Thiển Thiển, không sao đâu, đừng lo lắng, sau nay ta sẽ cố gắng ít ra tay.”
Nam Cung Thương vùi đầu vào gáy Âu Dương Thiển Thiển, nhỏ giọng nói.
Quả nhiên, không thể giấu được nàng cái gì.
“Lẽ ra việc dùng nội lực niêm phong độc có thể duy trì được ba năm, bây giờ, nhiều nhất chỉ có thể duy trì được nửa năm, trong vòng nửa năm, nhất định phải tìm ra băng liên vạn năm, thì mới giải được độc liệt diễm trong cơ thể huynh.”
Nàng biết thuốc giải, nhưng lại không biết nó ở đâu, trong tàn cuốn có ghi chép băng liên vạn năm nằm trong một khe băng nứt, nhưng lại không ghi rõ là khe băng nứt đó ở đâu, bây giờ chỉ có tìm phần sau của tàn cuốn thì có lẽ mới biết được khe băng nứt nơi băng liên vạn năm sinh trưởng là ở đâu.
“Không vội, không phải là băng liên vạn năm sao? Ta sẽ phái người tìm kiếm, Thiển Thiển yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được, ta hứa với nàng là sẽ sống với nàng đến già, sẽ không nuốt lời.”
Nam Cung Thương dịu dàng nói, trong lòng cả kinh.
‘Chẳng trách gần nhất, người trong Ngục môn nhiều lần đi tới Bắc Minh quốc, hóa ra là để tìm kiếm băng liên vạn năm.’
Hắn chưa từng nghe nói đến băng liên vạn năm, muốn tìm được thì nhất định là vô cùng khó khăn.
“Thương, ta đã cho người đi tìm băng liên vạn năm.
Thương, huynh có nghe nói đến tàn cuốn chưa?”
Gần gây nàng tra xét lịch sử đại lục, ngàn năm trước, Vũ thành – đô thành của Thiên Thánh chỉ là một đô thành cổ, hồi đó có một nước lớn thống nhất thiên hạ suốt năm trăm năm, năm trăm năm sau, trải qua nhiều lần tranh đấu, chỉ có Vũ thành là tồn tại cả nghìn năm.
“Tàn cuốn, nàng muốn nói đến bản tàn cuốn mà một ngàn năm trước đã giúp thống nhất thiên hạ sao?”
Nam Cung Thương kinh ngạc hỏi.
Nghe đồn, ngàn năm trước, thiên hạ nhất thống, đều nhờ một quyển tàn cuốn, người nắm giữ tàn cuốn là một nữ nhân, sau khi thiên hạ thống nhất, tàn cuốn biến mất theo nữ nhân kia, còn thiên hạ thì được sống trong hòa bình.
Ngàn năm qua, vẫn có tin đồn rằng người có được tàn cuốn thì có thể thống nhất thiên hạ, hắn vẫn cho rằng đó chỉ là tin đồn.
“Trong tay ta có một nửa của tàn cuốn, bây giờ để chữa trị độc cho huynh chỉ có hai cách, một là tìm được băng liên vạn năm, cách thứ hai là phải tìm được nửa còn lại của tàn cuốn.
Gần đây ta đã xem qua lịch sử ngàn năm của mấy nước, nếu ta đoán không sai thì rất có thể nửa còn lại của tàn cuốn đang ở Vũ thành.”
Âu Dương Thiển Thiển lớn mật suy đoán.
Nửa trên của tàn cuốn nói về y thuật độc thuật, mà ngàn năm trước, tàn cuốn đã giúp thống nhất thiên hạ thì nửa sau của nó hẳn phải là những ghi chép về sách lược trị quốc hoặc là binh pháp, nhưng nàng muốn tìm kiếm những ghi chép bí mật trong tàn cuốn, chỉ có tìm được những bí mật đó thì mới có thể phá giải được tất cả.
“Hóa ra, tin đồn về tàn cuốn là có thật, Thiển Thiển, việc này chớ nói cho người khác biết.”
Tàn cuốn đủ để hấp dẫn bất cứ người nào, một khi biết tàn cuốn ở trong tay Âu Dương Thiển Thiển thì chắc chắn sẽ gây ra một trận hồi gió tanh mưa máu.
“Ừm, ta biết rồi.”
Âu Dương Thiển Thiển cười thần bí, nói.
‘Cho dù có tìm được tàn cuốn thì với đa số bọn họ sẽ đều vô dụng cả thôi, ngoài mình ra, sợ là rất ít người có thể xem hiểu được những ghi chép trong tàn cuốn.’
Lúc tìm ra nó trong thư phòng của Quỷ Cốc Tử ở Vô Thanh cốc, suýt chút nữa nàng đã cho rằng người ghi chép tàn cuốn cũng giống như nàng, cũng đến từ Hoa Hạ, hơn nữa còn là người cổ đại, sau khi đọc xong tàn cuốn, nàng lại phát hiện, trên đó không nhắc gì đến người ghi chép tàn cuốn.
“Ta sẽ mau chóng phái người tìm kiếm tung tích tàn cuốn, Thiển Thiển, có đặc điểm gì để nhận biết không?”
Tàn cuốn là một quyển sách, trong thiên hạ này có biết bao nhiêu là sách, muốn tìm được tàn cuốn mà lại không có bất kỳ dấu hiệu nào thì chắc chắn là sẽ rất khó khăn.
“Dấu hiệu… hình như là không có… chỉ cần tìm một quyển sách mà tất cả mọi người đều xem không hiểu là được rồi.”
‘Hẳn là không ai có thể hiểu được chữ trên tàn cuốn.’
Nàng lập tức nói.
“Được, ta sẽ mau chóng cho người ta đi tìm.”
Tuy trong lòng Nam Cung Thương có nghi vấn, nhưng không hỏi lại.
“Ừm…”
Nghe lời Âu Dương Thiển Thiển, hôm sau trời vừa sáng Tần Tử Khanh đã tiến cung gặp Tần Cảnh Hạo, nói rằng muốn ở bên Tần Cảnh Hạo nhiều hơn một chút trước khi rời đi, cũng nói rằng chờ sau khi sứ thần bốn nước rời đi thì hắn cũng sẽ rời khỏi Kinh thành.
Bắt đầu từ đêm qua, Tần Cảnh Hạo có chút lực bất tòng tâm, nghe Tần Tử Khanh nói vậy thì yên tâm không ít.
Trong phủ Chiến Vương, trời vừa sáng đã có hai vị khách đặc biệt đến thăm.
Thân thể Sở Thiền đã tương đối hồi phục, Sở Nam Thiên liền đưa Sở Thiền đến cảm ơn Âu Dương Thiển Thiển, còn mang tới rất nhiều lễ vật để cảm tạ.
“Chiến Vương, Vương phi, đột nhiên mạo muội đến thăm, kính xin Chiến Vương và Vương phi không lấy làm phiền lòng.”
Sở Nam Thiên khách khí nói.
“Nào có, Sở Thái Tử tới chơi, tất nhiên là Bản vương hoan nghênh.”
Nam Cung Thương lập tức nói, Sở Nam Thiên đến thăm nằm trong dự liệu của hắn.
“Ngày ấy đa tạ Vương phi đã cứu Thiền Nhi, một chút tâm ý thay cho thành ý.”
Sở Nam Thiên