2/9/2021
Ngọc Ngưng cảm thấy trên bụng nàng như bị một khối hàn băng đặt lên, lạnh đến mức toàn thân nàng phát run. Nhưng nàng cái gì cũng không dám nói, chỉ ủy khuất cắn môi, cuối cùng cũng ngủ mất.
Bàn tay Quân Dạ vuốt ve qua lại trên bụng nàng, tới khi nàng đã ngủ say, hắn vẫn không nghĩ ra nguyên nhân khiến mình đau đầu.
Ngày kế Ngọc Ngưng tỉnh lại, bên người đã trống không. Bởi vì tối hôm qua trên người lạnh, nàng ngủ không yên ổn, sáng nay cũng dậy muộn hơn một chút.
Không làm chuyện giống hai ngày trước, Ngọc Ngưng mang một thân thoải mái mà rời giường. Chải đầu rửa mặt xong, Bạch thị ở bên kia cũng có động tĩnh.
Hôm qua tuy rằng triền miên tới tận đêm khuya, nhưng hôm nay Nam Dương hầu cùng Bạch thị đều sớm tỉnh. Bà tử tiến vào trong hầu hạ, bởi vì tối qua Nam Dương hầu ngủ lại đây, nên cơm sáng mà phòng bếp mang tới phong phú hơn rất nhiều so với ngày thường.
Ngọc Ngưng cũng bị gọi tới dùng bữa sáng với hai người.
Nam Dương hầu nhìn Ngọc Ngưng cúi người thỉnh an với mình và Bạch thị. Hôm nay Ngọc Ngưng mặc một thân xiêm y màu vàng nhạt, dáng người yểu điệu, tuy rằng y phục nửa cũ nửa mới, mặc trên người nàng lại rất đẹp.
Lần thứ hai nhìn thấy gương mặt chim sa cá lặn của Ngọc Ngưng Nam Dương hầu chỉ hận nàng lại là nữ nhi của chính mình.
Ngọc Ngưng gọi một tiếng "phụ thân", lại thêm một tiếng "di nương", ở trước mặt Nam Dương hầu và Liễu phu nhân, Ngọc Ngưng không thể gọi Bạch thị là nương.
Nam Dương hầu liếc Bạch thị một cái: "Ngươi nuôi Ngọc Ngưng cũng không tồi".
Bạch thị thụ sủng nhược kinh*, trên mặt hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt: "Tứ tiểu thư là nữ nhi hầu gia, hầu gia không chê ta dạy dỗ vô phương là được".
*Thụ sủng nhược khinh: được sủng ái mà nảy sinh lo sợ.
Nam Dương hầu nói: "Ngưng Nhi, ngồi xuống đi".
Ngọc Ngưng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Bạch thị.
Hắn lại hỏi: "Ngưng nhi đã cập kê chưa?"
Bạch thị trả lời: "Đã cập kê rồi, tứ tiểu thư đã là một đại cô nương".
Nghe Nam Dương hầu nói đến Ngọc Ngưng, Bạch thị trong lòng cũng có chờ mong. Bà biết ngày thường Liễu phu nhân đối với Ngọc Ngưng khắc nghiệt vô cùng, tương lai nếu có gả chồng, Liễu phu nhân tất nhiên không tìm cho Ngọc Ngưng một người trong sạch.
Nhưng Nam Dương hầu sẽ không như thế.
Dù thế nào, Ngọc Ngưng cũng là hài tử của Nam Dương hầu.
Nam Dương hầu nói: "Cũng nên tìm cho Ngưng nhi một mối hôn sự rồi, ta sẽ lưu ý hơn".
Trong lòng Ngọc Ngưng bỗng nhiên trầm xuống.
Nàng đã không còn một thân toàn bích, nếu gả ra ngoài, nhà chồng phát hiện ra, khẳng định nàng khó mà thoát chết.
Hơn nữa, nếu nàng dám gả cho người khác, chọc tới Quân Dạ, hắn cũng sẽ không tha cho nàng. Quân Dạ mang cái mặt nạ hung thần ác sát ấy ít nhiều cũng có bản lĩnh.
Ngọc Ngưng nhẹ giọng: "Phụ thân, di nương thân thể không tốt, nữ nhi mong muốn được chiếu cố di nương, không có nghĩ tới chuyện này".
Nam Dương hầu quay qua Bạch thị mà tán dương: "Ngưng nhi cũng thật hiếu thuận".
Bạch thị trừng Ngọc Ngưng một cái: "Ngưng nhi, đừng hồ ngôn loạn ngữ* trước mặt lão gia. Trong lòng lão gia tự có an bài, há có thể đến lượt tiểu nha đầu như ngươi làm chủ?".
*Hồ ngôn loạn ngữ: lời nói bậy bạ.
Ngọc Ngưng yên lặng cúi đầu uống một ngụm cháo.
Nam Dương hầu lại liếc mắt nhìn Ngọc Ngưng vài lần, sườn mặt Ngọc Ngưng trắng như ngọc, đôi mắt xinh đẹp như cánh hoa đào hơi hơi rũ xuống, khiến tâm tình hắn trở nên nhộn nhạo.
Ngọc Ngưng nhận ra ánh mắt của Nam Dương hầu, trực giác nói cho nàng biết, ánh mắt đó chẳng tốt lành gì. Ngọc Ngưng cũng không có hảo cảm gì với hắn.
Nàng thổi chén cháo. Lại cúi xuống nhấp thêm một ngụm.
Sau khi Nam Dương hầu rời đi, Bạch nói với nàng: "Ngưng nhi, gái lớn gả chồng. Ngươi hiện tại đã tới tuổi xuất giá, chuyện này không thể kéo dài hơn nữa. Phu nhân bên kia sẽ chẳng tìm cho ngươi mối hôn sự tốt. Nhưng ta cảm thấy người mà phụ thân ngươi tìm, khả năng sẽ không tồi".
Ngọc Ngưng rũ mắt, nhàn nhạt mở miệng: "Nương, con còn muốn ở bên chăm sóc người thêm một thời gian nữa".
Bạch thị cười: "Nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ là ngươi thẹn thùng?".
Ngọc Ngưng không nói.
Bạch thị đem Ngọc Ngưng ôm vào trong ngực: "Đều là do nương, xuất thân của ta không tốt, nếu mà được như Liễu phu nhân, ngươi đã không phải chịu nhiều ủy khuất như vậy".
Ngọc Ngưng không thể lựa chọn xuất thân, nhưng nàng sẽ không đem bất hạnh của mình mà oán hận với Bạch thị. Bạch thị nuôi dưỡng nàng vất vả, đối xử với nàng cũng không tệ. Công đức sinh thành, cả đời khó trả.
Ngọc Ngưng nhỏ giọng: "Nương, người không cần tự trách mình như vậy. Có thể đầu thai trở thành con của người đều do thành quả tu hành kiếp trước. Được người yêu thương cũng là phúc khí của con".
Bạch thị đã nghe được tâm ý của Ngọc Ngưng, bà vỗ lên tay nàng: "Cả tâm tình lẫn bộ dáng của ngươi đều có trở thành chủ mẫu một nhà, ta chỉ sợ tương lai ngươi giống như ta, đều là thiếp thất".
Ngọc Ngưng chẳng dám nghĩ tới tương lai phía trước.
Chờ khi về phòng, nàng lại cầm kim chỉ lên may bộ xiêm y còn chưa hoàn thành.
Hiện tại Ngọc Ngưng chỉ mong bụng nàng đừng to lên. Nếu mang thai, Liễu phu nhân và Nam Dương hầu khẳng định sẽ xử lý nàng, hơn nữa còn giáo huấn cả Bạch thị.
Nếu có thì chỉ mong cái thai nhi này bất đồng, sẽ chẳng đem bụng nàng biến lớn. Nghĩ tới việc sinh ra một đứa trẻ không phải người cũng chẳng phải quỷ, chính nàng cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Vì mải nghĩ ngợi, nàng không cẩn thận mà để mũi kim đâm vào đầu ngón tay, máu liền chảy ra.
Ngọc Ngưng giống như là bị Thần xui xẻo bám vào. Lúc trước nàng hay có vết thương do va đập. Nhưng từ sau khi nam nhân kia cứu nàng, nàng cũng ít gặp chuyện hơn. Ngày trước khi may vá thêu thùa, mười ngón tay đề bị kim đâm đến sưng đỏ, bây giờ chỉ bị đâm một cái.
Nàng lấy khăn lău đi vết máu, chờ nó không còn chảy nữa, nàng lại sờ lên bụng mình.
Từ lúc Quân Dạ đi, bụng nàng luôn cảm thấy lạnh lẽo, như là trong đó đã bị đóng băng, cũng chẳng phải đặc biệt khó chịu, chỉ không thoải mái đôi chút.
Quân Dạ trước nay không biết thương hoa tiếc ngọc, làm nàng như bị xe rách. Ngọc Ngưng không biết tối nay hắn có đến hay không, chỉ hi vọng hắn giống ngày hôm qua, có thể buông tha nàng, để nàng nghỉ ngơi một chút.
Chuyện Nam Dương hầu ngủ lại phòng Bạch thị thật mau đã truyền đi khắp cả phủ.
Trong phủ có không ít cơ