5/9/2021
Chờ Quân Dạ đi, Ngọc Ngưng sửa xang lại y phục của mình rồi mới ra ngoài dùng bữa sáng với Bạch thị.
Bệnh tình của Bạch thị ngoài ý muốn trở nên tốt hơn, thân thể khôi phục khỏe mạnh. Chính bà cũng thấy kinh ngạc. Đây là một việc đáng để vui sướng.
Bà gắp cho Ngọc Ngưng một đũa rau xanh trên bàn: "Lần này cũng thật kỳ lạ, xem ra là do ông trời thương hại. Người cả đời không làm chuyện trái với lương tâm, lấy ơn báo oán, hảo hảo đãi nhân, cuối cùng cũng được trời cao rủ lòng thương xót".
Ngọc Ngưng yên lặng ăn cơm, Bạch thị nói gì nàng cũng gật đầu.
Bạch thị bị Triệu di nương nháo cho gây bệnh một hồi, thân mình đã trở tốt rất mau đã truyền tới tai Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân còn trông cậy vào việc Bạch thị nhiễm bệnh mà chết. Bạch thị chết, Ngọc Ngưng lẻ loi hiu quạnh càng thêm đáng thương, đến lúc đó Liễu phu nhân càng có thể tùy ý tra tấn Ngọc Ngưng. Nhưng xem ra, Bạch thị đúng là mạng lớn.
Liễu phu nhân không cam lòng, lại sai nha hoàn tới chỗ Triệu di nương châm ngòi. Triệu di nương cũng không phải là người tốt, nàng ta lớn lên xinh đẹp, lại còn trẻ tuổi. Mỗi khi Nam Dương hầu trở về đều sủng ái nàng ta. Cũng vì được sủng mà tính cách nàng ta mới ngang ngạnh, vô pháp vô thiên. Trừ Liễu phu nhân là không dám chọc thì nàng ta sẽ trực tiếp động thủ với những di nương nhìn không vừa mắt.
Liễu phu nhân cho người dùng tiền mua chuộc nha hoàn của Triệu di nương, nhẹ giọng nói thầm vài câu, khiến các nàng đem Ngọc Ngưng và Bạch thị nói bậy trước mặt Triệu di nương.
Nha hoàn và bà tử của Triệu di nương đều mang theo vẻ mặt khó xử, nhưng lại luyến tiếc vài đồng bạc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trên thực tế, tình huống của Triệu di nương lúc này không được tốt lắm.
Nàng ta buổi tối gặp phải ác mộng, mơ thấy hai kẻ một đen một trắng kéo mình xuống địa ngục. Trong địa ngục nơi nơi đều là lửa nóng, nàng ta thấy mình bị lửa thiêu cháy, sau khi tỉnh lại thì cả người đều lạnh băng vô lực.
Ngày hôm sau nha hoàn cùng bà tử lại ở trước mặt nàng ta mà nhắc tới Bạch thị.
Triệu di nương miễn cưỡng xuống giường, rửa mặt chải đầu xong cũng chẳng màng trang điểm, trên mặt tái nhợt. Nha hoàn đứng bên Triệu di nương nói: "Nô tỳ nghe nói Bạch di nương đã hết bệnh rồi".
Nàng ta ở chỗ Bạch di nương làm loạn một hồi, ngày hôm sau lại nghe được Bạch di nương mắc bệnh. Trong lòng Triệu di nương còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Triệu di nương chóng mắt nhức đầu, cả người đều thấy vô lực, nàng ta "Ừ" một tiếng: "Mạng Bạch thị thật lớn".
Nha hoàn lại nói: "Bạch di nương đoạt sủng ái của người, chuyện này không thể tùy tiện cho qua. Nếu cứ để như thế, tất cả mọi người trong phủ sẽ cảm thấy người dễ bắt nạt. Hôm nào hầu gia trở về, những kẻ không xứng lại dám nhảy tranh đoạt.
Triệu di nương cũng nghĩ như thế, đáng tiếc thân thể nàng ta lại suy yếu đến lợi hại, hiện tại cả người đều mệt mỏi khó chịu, sau khi ăn sáng đành sai nha hoàn đi mời đại phu.
Đại phu bắt mạch cho Triệu di nương, lại không thấy có vấn đề gì, đành kê hai thang thuốc bổ, nói Triệu di nương ở trong phòng dưỡng thương cho tốt, hai ngày nay gió lớn, không cần ra ngoài.
Triệu di nương chỉ quan tâm tới thân thể của mình, cũng chẳng rảnh đi kiếm chuyện với Bạch thị. Nàng ta vừa nhắm mắt lại liền mơ thấy ác quỷ quấn thân, mở mắt ra thì cả người đều vô lực, tình huống này cứ thế liên tiếp giằng co nửa tháng. Trong thời gian đó Nam Dương hầu cũng tới một lần, hắn thấy Triệu di nương gầy tới phá tướng, khả năng sắp bệnh mà chết, trong lòng cảm thấy khó chịu nên đi tới chỗ của di nương khác.
Nửa tháng sau, khi thân thể của Triệu di nương tốt hơn, nàng ta đã sớm quên chuyện của Bạch thị, chỉ nghĩ nhanh chóng tẩm bổ cơ thể, lung lạc tâm của Nam Dương hầu.
Liễu phu nhân thông qua Triệu di nương để tính kế Bạch thị không thành, lại không thể tự mình xuống tay. Trong phủ nhiều nữ nhân, khó tránh khỏi người khác làm ầm ĩ. Bạch thị cùng nữ nhi an phận thủ thường, nếu để lộ dấu vết, khiến cho di nương khác lấy đó thọc mạch trước Nam Dương hầu, làm hắn biết bà lòng dạ hẹp hòi.
Bà ta tuổi già sắc suy, bề ngoài không bằng cô nương mới tới, nếu lại tàn nhẫn độc ác, làm ra những chuyện trái với thân phận. Một chút kính trọng dành cho chính thê cũng liền biến mất.
Liễu phu nhân muốn hại người chỉ có thể mượn đao của kẻ khác.
Tạm gác lại chuyện của Bạch thị, bà còn muốn làm cho Ngọc Ngưng phải đính hôn với Liễu Thiệu Nham.
Lần trước Nam Dương hầu trở về cũng tới chỗ Liễu phu nhân dùng cơm. Hắn cũng nói cho bà một vài thứ.
Nam Dương hầu muốn gả Ngọc Ngưng cho An vương hoặc Ngụy vương.
An vương và Ngụy vương đã lớn tuổi, đều có cháu gái cỡ tuổi Ngọc Ngưng, theo lý thuyết, chuyện này cũng không hề tốt.
Nhưng Liễu phu nhân không muốn gả Ngọc Ngưng đi An vương phủ hay Ngụy vương phủ. Thế lực trong triều của hai người này đều rất lớn. Với nhan sắc của Ngọc Ngưng, dù rơi xuống tay ai cũng đều được sủng ái. Có nhiều nam nhân dám vì tiểu cô nương mỹ mạo trẻ tuổi mà làm ra chuyện hồ đồ...
Liễu phu nhân thoáng rùng mình.
Bà ta mỉm cười nói với Nam Dương hầu: "Hầu gia, An vương và Ngụy vương đều đã lớn tuổi, Ngưng nhi không phải do ta sinh, nhưng ta vẫn luôn coi là nữ nhi của mình, gả nữ nhi tới phủ bọn họ..."
Sắc mặt Nam Dương hầu trầm xuống: "Ngươi coi Ngưng nhi là nhi nữ của mình? Vậy ngươi cho Ngưng nhi mặc cái gì kia?"
Nam Dương hầu tuy rằng không hay ở nhà, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là kẻ hồ đồ.
Trên mặt Liễu phu nhân hiện lên một chút xấu hổ: "Chuyện đại sự, ta không muốn thua thiệt Ngưng nhi".
"Ta cũng là vì Nam Dương hầu phủ". Nam Dương hầu nói, "Ta mà chết thì trên đời này cũng không còn cái gì gọi là Nam Dương hầu phủ, Ngưng nhi có thể gả cao, nói không chừng còn có thể mang vinh quang về".
Liễu phu nhân biết tâm ý hắn đã quyết, dưới tình huống như vậy, mặc kệ bà có nói gì Nam Dương hầu cũng không dao động.
Sau khi Nam Dương hầu tới phòng thiếp thất khác, Liễu phu nhân cả đêm trằn trọc không ngủ.
Ngày hôm sau, Liễu phu nhân gọi Liễu Thiệu Nham và Ngọc Đông Thư tới chỗ mình dùng cơm.
Liễu Thiệu Nham và Ngọc Đông Thư đều không sai biệt lắm về tuối tác, chỉ là bị thương ở nơi nào đó, nên ánh mắt hắn luôn mang theo một tia thất sắc.
Thực tế, tâm lý của Liễu Thiệu Nham cũng có một chút vặn vẹo. Hắn bị thương mệnh căn tử*, biết mình vô dụng, nhưng càng là như vậy, trong lòng hắn càng thấy khó chịu, nhìn thấy những nữ nhân xinh đẹp hắn liền nảy sinh tà ý.
*Thương mệnh căn tử: là bị thương ở "chỗ đó" á, bị thương tới mức liệt luôn.
Cảm ơn nàng @Hanah150 đã chỉ tui nha ♪~(´ε` )
Liễu phu