Ngọc Ngưng cảm thấy trên người Quân Dạ thật ấm áp, cả đêm nàng đều cuộc tròn trong lòng hắn, giống hệt như heo nhỏ.
Quân Dạ tuy rằng biến mình trở nên ấm áp hơn, nhưng hắn lại không có cách nào cảm nhận được độ ấm trên cơ thể, chỉ có thể cảm giác được từ nhiệt độ trên người Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng chôn mặt trên ngực hắn, miệng nhè nhẹ thổi khí, nàng hô hấp vững vàng, ngay cả hô hấp cũng ấm áp.
Bởi vì thoải mái nên Ngọc Ngưng ngủ thẳng đến hừng đông.
Lúc nàng tỉnh lại Quân Dạ đã không còn ở đây nữa, đau đớn trên người cũng đã giảm đi không ít, nàng nằm thêm một chốc lát rồi mới xuống giường.
Tĩnh nhã viện bên kia lại không được yên bình.
Trần Vương phủ đưa thiệp mời tới, trong thư có đề tên Liễu phu nhân và hai tiểu thư là Ngọc Nguyên và Ngọc Ngưng.
Nếu chỉ mời Ngọc Nguyên, Liễu phu nhân còn có thể lý giải, nhưng bà không hiểu vì cái gì mà Trần Vương phi lại mời luôn cả Ngọc Ngưng? Ngọc Nguyên là đích nữ trong phủ, quan hệ với quận chúa Triệu Tuyết Nhàn phủ Trần Vương cũng không tồi. Trần Vương phi cũng đã gặp qua Ngọc Nguyên rất nhiều lần, nhưng ---- Ngọc Ngưng, Trần vương phi hẳn phải không biết tới.
Chờ khi Ngọc Nguyên tới thỉnh an, Liễu phu nhân hỏi nhiều thêm một câu: "Trần vương phủ mở tiệc, Vương phi mời ta qua đó, nàng còn cố ý muốn ta mang theo ngươi và Ngọc Ngưng, Ngọc Ngưng chưa từng xuất đầu lộ diện, Vương phi sao biết sự tồn tại của nàng?"
Ngọc Nguyên nghe xong, sắc mặt kém đi thấy rõ. Trên mặt, trên người nàng ta nổi lên bệnh sởi, tâm tình vốn đã không tốt, lúc này càng thêm giậu đổ bìm leo*: "Trần vương thế tử đã gặp qua Ngọc Ngưng, Ngọc Ngưng chính là hồ ly tinh, nàng ta câu dẫn thế tử, làm thế tử nhớ mãi không quên. Lần này, sợ là thế tử nói với vương phi, vương phi muốn xem Ngọc Ngưng như thế nào. Nương, người không thể để Ngọc Ngưng tới Trần vương phủ."
*Giậu đổ bìm leo: Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng lúc người khác gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.
Đương nhiên Liễu phu nhân cũng không muốn mang Ngọc Ngưng đi cùng. Nhưng Trần vương phi đã cố ý mời, hơn nữa còn chủ đích với Ngọc Ngưng. Nếu không mang theo Ngọc Ngưng thì chính là không nể mặt mũi Trần vương phi.
Nam Dương hầu phủ từ từ suy tàn, Liễu gia cũng đã suy sụp, quý phu nhân nguyện ý giao hảo với Liễu phu nhân vốn không nhiều lắm, trong đó khó khăn lắm mới có Trần vương phi, bà không dám đắc tội với Trần vương phi.
Làm Ngọc Ngưng sinh bệnh cũng không thành. Ngọc Ngưng không phải do Liễu phu nhân sinh ra, chuyện xấu xa của hậu viện sao Trần vương phi có thể không biết. Nếu nói Ngọc Ngưng sinh bệnh, khẳng định rằng Trần vương phi sẽ hoài nghi Liễu phu nhân làm hại Ngọc Ngưng, sẽ còn tìm cớ để gặp Ngọc Ngưng.
Nghĩ đến đây, Liễu phu nhân liếc Ngọc Nguyên: "Ngươi là đại tiểu thư, cũng đừng thiếu kiên nhẫn, so đo cái gì với một đứa do di nương sinh ra? Trần vương phi gặp được thì thế nào? Ngọc Ngưng mang một gương mặt hồ ly tinh sao có thể trông cậy gả cho người tốt? Với gương mặt này, Trần vương phi sẽ không để nàng hầu hạ thế tử."
Ngọc Nguyên bị Liễu phu nhân răn dạy vài câu, trong lòng cũng không thoải mái.
Liễu phu nhân sai người gọi Ngọc Ngưng tới. Ngọc Nguyên uống một chén trà nhỏ rồi mới rời đi. Lúc ra khỏi Tĩnh Nhã viện vừa lúc gặp Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng ăn mặc mộc mạc, y phục nửa cũ nữa mới, áo khoác và váy đều có màu xanh nhạt, nhưng so với kiểu ăn mặc hoa hòe lộng lẫy của Ngọc Nguyên thì còn đẹp hơn nhiều.
Da thịt Ngọc Ngưng không có phấn trang, thoạt nhìn vô cùng mịn màng, tóc nàng vừa dày lại vừa mềm mại, một nửa búi lên còn một nửa buông xõa sau vai. So với Ngọc Nguyên ăn mặc diễm lệ, thì nàng có một hương vị rất riêng biệt.
Con mắt của Ngọc Nguyên đảo qua gương mặt của Ngọc Ngưng, so với hồ ly tinh thì còn hồ mị hơn. Ánh mắt Ngọc Nguyên lại đảo qua chiếc cổ thon dài của Ngọc Ngưng rồi dừng lại ở trước ngực nàng.
Rõ ràng là thiếu nữ, nhưng bộ ngực của Ngọc Nguyên lại tựa như đất bằng, còn dưới lớp áo của Ngọc Ngưng lại có chút căng chặt. Hơn nữa, Ngọc Ngưng eo nhỏ, thân mình gầy yếu, đi đường lắc lư, yểu điệu như cành liễu trước gió.
Ngọc Ngưng ghen ghét mới mức hai mắt giống như bốc hỏa.
Nàng ta nhịn không được mà nói: "Y phục mấy ngày trước nương đưa cho ngươi vốn là của ta. Ngọc Ngưng, ngươi thích chứ? Mặc vào có hợp hay không?"
Ngọc Ngưng vốn không muốn nghĩ tới chuyện này, nhưng Ngọc Nguyên lại nhắc tới, nàng đành nói: "Ta đặc ở trên giường, bà tử tưởng ta đã mặc qua nên đã đi giặt, ta còn chưa kịp thử."
Nghe Ngọc Ngưng nói, Ngọc Nguyên liền biết, nàng đã phát hiện trên y phục có không thích hợp.
Ngọc Ngưng còn nhỏ hơn nàng ta, nàng ta vốn không nghĩ tới Ngọc Nguyên lại nhiều tâm nhãn như vậy, đã có được y phục lại kiểm tra, giặt giũ một lần.
Nhưng dù cho Ngọc Ngưng phát hiện cũng không thể làm ra cái gì, đây là sự khác biệt giữa đích nữ và thứ nữ. Ngọc Nguyên xuất thân tốt, địa vị cao, hơn hẳn Ngọc Ngưng, dù có ủy khuất đến mấy thì Ngọc Ngưng cũng không thể tức giận.
Ngọc Nguyên hừ lạnh, nàng ta nói: "Cho ngươi y phục thì liền mặc, đừng giống như nha đầu nhà nghèo không có kiến thức. Nhìn ngươi sợ hãi rụt rè như vậy thật chẳng có bộ dáng tí nào. Mang ngươi ra ngoài cũng làm mất mặt Nam Dương hầu phủ của chúng ta."
Ngọc Nhưng im lặng, nàng không muốn nói lại Ngọc Nguyên.
Ngọc Nguyên châm chọc vài câu rồi rời đi. Trong phủ nhiều nha hoàn, bà tử, hạ nhân lại lắm mồm. Ngọc Nguyên không muốn khi dễ Ngọc Ngưng ở trước mặt những người đó, không lại tự đội cho mình một cái thanh danh ức hiếp thứ muội.
Đi được vài bước, Ngọc Nguyên nhịn không được mà nói với nha đầu bên cạnh: "Ngọc Ngưng lớn lên tao như vậy, khó trách phụ thân muốn gả nàng ta cho lão nam nhân, bất quá, nhìn nàng ta như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ làm người khác chết ở trên giường."
Thanh quỷ ngồi trên đầu tường, nó nhìn Ngọc Nguyên: "Trong miệng thì nói Vương phi của chúng ta tao, trong lòng nàng ta lại có không biết bao nhiêu ghen tỵ."
Lam quỷ nói: "Đúng đúng, nếu được hoán đổi bộ dáng với Vương phi, khẳng định nàng ta sẽ mừng rỡ tới mức cười không khép được miệng.'
"Cho nàng ta dung mạo của Vương phi, Minh Vương của chúng ta cũng chướng mắt thôi." Hắc quỷ nói, "Vương phi đáng yêu, ôn ôn nhu nhu, nghe Vương phi nói chuyện, xương cốt ta đều cảm thấy ngọt, điện hạ có phúc khí thật lớn."
Vừa dứt lời, hắc quỷ đã bị bạch quỷ gõ một cái lên đầu.
Ngọc Ngưng bước vào viện của Liễu phu nhân, nàng biết ngày thường Liễu phu nhân kêu nàng tới liền chẳng có chuyện gì tốt đẹp, khả năng hôm nay cũng không ngoại lệ.
Qủa nhiên, Liễu phu nhân mang theo gương mặt âm trầm, bắt bẻ chuyện