Edit: Oreo Vị Nho ????
Lan Chi ở bên hầu hạ Ngọc Nguyên lâu như vậy, liền hiểu được Ngọc Nguyên vẫn còn do dự.
Tương lai của Ngọc Nguyên cũng liên quan chặt chẽ đến tương lai của Lan Chi. Làm nha hoàn của Ngọc Nguyên, nay mai Ngọc Nguyên xuất giá, Lan Chi tám phần là của hồi môn. Kẻ chức cao Ngọc Nguyên không với tới, thế nhưng phủ Trần Vương cùng Nam Dương hầu phủ có vài phần qua lại. Lan Chi cũng muốn Ngọc Nguyên có thể gả cho thế tử Trần Vương, Ngọc Nguyên gả cao, Lan Chi làm nha hoàn thông phòng, nói không chừng cũng có thể trở thành di nương.
Nghĩ như thế, trong lòng Lan Chi lại càng thêm sốt ruột.
Tới lúc Ngọc Nguyên chuẩn bị đi ngủ, Lan Chi cũng ở một bên châm ngòi thổi gió, nàng ta vừa giúp Ngọc Nguyên tháo trang sức, vừa nói: “Ngày đó tới phủ Trần Vương, nô tỳ thấy quận chúa trang điểm hoa hòe, lộng lẫy, trên đầu cài ngọc trâm do nương nương trong cung ban thưởng. Trần Vương phủ lại gần gũi với trong cung như vậy, nếu tiểu thư gả vào đó, nói không chừng còn tốt hơn so với tiểu quận chúa”.
Sắc mặt Ngọc Nguyên đỏ lên một chút: “Nàng là cô em chồng, ta còn phải hầu hạ nàng, sao có thể cùng nàng so sánh tốt xấu?”.
Lan Chi cười tủm tỉm: “Tiểu thư ngàn vạn lần không thể mềm lòng, tứ tiểu thư chết, đoạn tuyệt ý niệm của thế tử, người mới có thể thuận lợi tiến vào Trần Vương phủ”.
Bị Lan Chi kích động, ý muốn hại Ngọc Ngưng của Ngọc Nguyên lại càng sâu.
Nàng cắn cắn môi, dù sao Ngọc Ngưng cũng là do Bạch di nương sinh ra, thân phận Bạch di nương ti tiện, Ngọc Ngưng cũng ti tiện theo, kẻ như thế so với tiểu thư đích nữ là nàng còn xuất sắc hơn, không hại Ngọc Ngưng thì hại ai?.
Ngọc Nguyên tính kế mấy ngày, cũng nói vài câu với Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân nghe được tính toán của Ngọc Nguyên, lắp bắp kinh hãi. Lại nghe Ngọc Nguyên nói thế tử Trần Vương coi trọng Ngọc Ngưng, sắc mặt trở nên khó coi hơn. Nàng biết Ngọc Ngưng lớn lên xinh đẹp, nếu gả vào nhà quyền quý, chắc chắn sẽ được sủng ái.
Liễu phu nhân nói với Ngọc Nguyên, nháo thì nháo, đừng đem sự tình trở nên ồn ào khiến tất cả mọi người đều biết là được. Ngọc Nguyên chưa xuất giá, các cô nương chưa xuất giá đều cần coi trọng thanh danh. Nếu người khác biết Ngọc Nguyên độc ác tàn nhẫn xuống tay với tỷ muội, sẽ còn ai nguyện ý cưới Ngọc Ngưng vào cửa.
Ngọc Nguyên thấy Liễu phu nhân không phản đối, trong lòng yên ổn hơn vài phần.
Chờ Ngọc Nguyên rời đi, bà tử bên người Liễu phu nhân mới nói: “Phu nhân, tiểu thư tuổi vẫn còn nhỏ, nếu làm ra chuyện như vậy, sợ là không tốt”.
Khối bớt trên mặt Liễu phu nhân đã dần nhỏ lại, không còn giống mấy hôm trước, vừa ngứa vừa đau. Nàng uống một ngụm trà, lãnh đạm nói: “Có cái gì không ổn? Chờ nó gả cho người ta, đối mặt với một nhà nữ nhân lục đục, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, còn không bằng làm luôn trước tiên, đỡ làm nó khó chịu”.
Bà tử không dám phản bác Liễu phu nhân: “Phu nhân nói cũng đúng”.
Trong mắt Liễu phu nhân hiện lên một tia sắc lạnh: “Bạch di nương xuất thân ti tiện, trong phủ nhiều người như vậy không có phúc khí mang hài tử, nàng ta lại có cái phúc khí này. Ta nghe nói Ngọc Ngưng trời sinh đã xui xẻo, ba tuổi đụng phải tảng tá, suýt chút nữa đâm hỏng hai mắt của mình. Mười hai tuổi lại bị tiểu quỷ quấn thân, phát sốt hơn mười ngay. Trên người thường xuyên bị va đập, vết thương to nhỏ đều có, hai ba năm lại một trận bệnh nặng. Nàng đột nhiên rớt xuống nước mà chết, người khác cũng cảm thấy nàng xui xẻo, hoài nghi cũng chẳng rơi xuống đầu Nguyên Nhi”.
Bà tử cũng cúi người nói Liễu phu nhân suy nghĩ thấu đáo. Nhưng vừa quay người đi, bà tử lại không đồng tình.
Vừa mới học đi đã đụng phải tảng đá, không bị thương đôi mắt thì cũng bị thương trên trán, thế nhưng vết thương lại không lưu sẹo, đây không phải may mắn thì là cái gì?
Năm mười hai tuổi phát sốt hơn mươi ngày, người khác mà như thế đều chết, nàng lại sống sót vượt qua đại nạn, không phải may mắn thì là cái gì?
Cơ thể thường xuyên bị va đập, nhưng lại chẳng có lấy vết sẹo nào, da thịt vẫn nhuận ngọc như cũ, không phải may mắn thì là cái gì?
Gặp nhiều điều xui xẻo như thế mà vẫn chưa chết, vị tứ tiểu thư này không giống như hồng nhan bạc mệnh, khả năng lần này cũng không chết được.
Bà tử chỉ ngẫm ở trong lòng, không dám nói ra. Liễu phu nhân bảo thủ, không thích bị người khác hất cho bát nước lạnh. Người phía dưới có bất đồng ý kiến cũng chẳng dám mở miệng.
Ngọc Ngưng hoàn toàn không biết sự tình bên Liễu phu nhân. Mọi người đều tin vào quỷ thần, nàng lại chưa từng thấy qua, cũng không biết có hay không. Dù sao, Ngọc Ngưng vẫn tin tưởng vững chắc vào câu nói: “Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa”.
Nàng từ nhỏ đến giờ chưa từng làm chuyện trái lương tâm, cũng không trêu chọc người nào, cho nên Ngọc Ngưng cũng không sợ ma quỷ gì đó.
Lại qua hai ngày, mưa dầm liên miên, trong phòng vô cùng ẩm ướt. Bạch thị thân thể không tốt, mấy ngày nay đều nằm trên giường, Ngọc Ngưng chiếu cố Bạch thị, cũng phí không ít tâm tư.
Hôm nay mưa tạnh, bà tử bên Liễu phu nhân tới, nói Liễu phu nhân thân thể không khỏe, muốn Ngọc Ngưng đi qua chăm sóc.
Mẹ cả có bệnh, Ngọc Ngưng thân là thứ nữ cũng nên đi chăm sóc. Nhưng mà Liễu phu nhân khẳng định có biết tình trạng của Bạch thị, biết Bạch thị không thể thiếu người bên cạnh chiếu cố.
Ngọc Ngưng cho rằng Liễu phu nhân lại cố ý gây khó dễ với mình.
Nàng phân phó bà tử trông coi Bạch thị, liền vội vàng đi tới chỗ Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân cho nàng quỳ ở ngoài sân, quỳ hai canh giờ, thẳng đến khi trời tối, bà tử mới từ bên trong đi ra, lãnh đạm nói với Ngọc Ngưng: “Buổi sáng phu nhân có ra ngoài tản bộ, đi lại ở bên hồ, ngọc bội trên người rơi mất, khả năng bị rơi ở đó. Tứ tiểu thư, mọi người trong viện đều bận, liền phiền người tới đó tìm xem”.
Thời điểm Ngọc Ngưng đứng lên, hai đầu gối đã tê rần, lại đau, nàng nói: “Được”.
Nàng nghĩ Liễu phu nhân tức giận mà không có chỗ trút, cố ý tìm nàng gây khó dễ.
Ngọc Ngưng ở bên hồ tỉ mì tìm cả nửa ngày, cỏ cây bên hồ nhiều, đồ vậy bị rơi ở đây tìm rất khó. Bởi vì trời mưa, nước tràn cả ra mặt hồ, hồ nước cũng sâu, Ngọc Ngưng tiến tới bên cạnh đã bị ướt giày.
Nàng mải tìm, cũng không chú ý tới có người đứng sau bụi cây bên hồ.
Trời tối sầm, người tới lại rón rén, đưa lưng về phía Ngọc Ngưng, nàng không phát hiện ra cũng là thường tình.
Thân mình nàng nhỏ