Edit: Oreo là cú mèo đêm
Ngọc Ngưng nhìn bình ngọc trên tay, lại nhìn Quân Dạ.
Lúc này hắn đeo chiếc mặt nạ màu đen, nàng cũng không nhìn ra được biểu tình của hắn, do dự một chút, nàng nhỏ giọng nói: “Ta... ta tự làm”.
Nghĩ nghĩ, nàng lại nói: “Ta không biết chữ, ngươi để tờ giấy cho ta, ta xem cũng không hiểu”.
Quân Dạ quay người lại: “Tự mình bôi thuốc đi”.
Ngọc Ngưng cảm thấy thực xấu hổ, tuy rằng Quân Dạ không có nhìn, nhưng hắn vẫn ở trong phòng, nàng đành ngượng ngùng mà bôi thuốc.
Hơn nữa, trên người nàng còn chưa có rửa sạch.
Ngọc Ngưng hỏi: “Ngươi, ngươi là yêu hay quỷ?”.
Quân Dạ không muốn trả lời vấn đề ngu xuẩn này.
Nàng lại nói: "Đối với ta, trinh tiết rất quan trọng, nhưng đương nhiên, sinh mệnh còn quan trọng hơn. Ngươi đã cứu ta, ta lấy thân mình báo đáp. Chúng ta như vậy có phải đã thanh toán xong?"
Thanh âm Quân Dạ lạnh lẽo, hàn khí dày đặc giống như cơ thể hắn: "Một lần không đủ".
*Tự dưng khúc này tôi lại nhớ tới Dương Lam Hàng @@
Ngọc Ngưng không nghĩ có thêm lần nữa. Ký ức về đêm qua quá mức thống khổ, người nam nhân xa lạ này lại quỷ dị, nguy hiểm tới cực điểm. Nàng không muốn cùng hắn dây dưa liên lụy.
Quân Dạ cũng không muốn nói nhiều với Ngọc Ngưng, sau khi nàng bôi thuốc, hắn liền biến mất.
Ngọc Ngưng nắm bình ngọc trong tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên thân bình, phát ra từng tiếng leng keng.
Nàng mệnh khổ, vốn muốn trông cậy vào việc gả cho một người thành thật mà rời khỏi phủ đệ này. Nhưng tối hôm qua thân thể trong sạch đã bị đoạt đi. Thế nhân coi trọng trinh tiết của nữ tử, nếu nàng có thể gả đi, thì cuộc sống sau này cũng chẳng mấy dễ dàng.
Ở trước mặt nam nhân kia nàng không dám khóc, hắn đi rồi, trong lòng nàng lại cảm thấy ủy khuất, khó chịu. Lặng lẽ khóc một hồi.
Ngọc Nguyên tới Trần Vương phủ, tiểu quận chúa Trần Vương phủ tên là Triệu Tuyết Nhàn. Triệu Tuyết Nhàn tính tình kém, vốn bị Trần Vương phi chiều hư, ra ngoài cũng chẳng biết thu liễm. Nhưng nàng lại có xuất thân cao, ở trong nhà cũng là hòn ngọc quý được nâng niu trên tay, liền không có ai dám quản nàng.
Ngọc Nguyên có ý với thế tử Trần Vương nên ngày thường luôn tìm mọi cách để lấy lòng Triệu Tuyết Nhàn.
Người thường đều thích được kẻ khác vỗ mông ngựa, Triệu Tuyết Nhàn cũng không ngoại lệ, tuy rằng Nam Dương hầu phủ suy tàn, ở kinh thành lại không có tiếng nói. Nhưng dù sao Ngọc Nguyên cũng là đích tiểu thư, có qua lại cũng không mất mặt. Triệu Tuyết Nhàn cũng thường mời Ngọc Nguyên tới đây, vui vẻ nghe nàng nịnh hót mình.
Ngọc Nguyên vốn tới sớm, lại có vài quý nữ tới còn sớm hơn. Các nàng đều đang cùng Triệu Tuyết Nhàn uống trà nói chuyện phiếm.
Ngọc Nguyên vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều ngửi thấy một mùi tanh tưởi.
Đều là những tiểu thư nhà quyền quý, mọi người đều không dám trực tiếp mở miệng nói với Ngọc Nguyên.
Triệu Tuyết Nhàn cười hỏi: "Ngọc Nguyên, ngươi buổi sáng đã ăn gì vậy?".
Ngọc Nguyên nói: "Ăn hai khối điểm tâm, lại uống thêm nửa chén cháo. Quận chúa, sao người lại hỏi chuyện này?".
Triệu Tuyết Nhàn còn tưởng Ngọc Nguyên đã gặm hết một chén tỏi. Ngọc Nguyên vừa tiến vào không lâu, cả căn phòng đã bị mùi khó ngửi bao trùm lên.
Những quý nữ khác đều có chút không chịu nổi, trong lòng Triệu Tuyết Nhàn cũng chán ghét, nàng nói: "Hôm nay thời tiết tốt, chúng ta ra ngoài hoa viên tản bộ".
Tất cả quý nữ đương nhiên đều phụ họa đồng ý.
Mọi người đều ra ngoài tản bộ trong hoa viên, gió nhẹ thổi qua, mùi hương trên người Ngọc Nguyên cũng phai nhạt đi đôi chút. Triệu Tuyết Nhàn vội thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tiếng cười nói lại vang lên không ngớt, ai cũng cảm thấy mấy ngày trời mưa, ở trong nhà thật sự rất buồn chán.
Vừa lúc đó thế tử Trần vương và gã sai vặt từ trong hoa viên đi ra.
Nhìn thấy Triệu Tuyết Nhàn, hắn liền đến hỏi han nàng vài câu: “Hôm nay tới chỗ mẫu phi thỉnh an lại không gặp được muội, chưa kịp hỏi muội còn thích cây trâm hình hoa mai của Trân Bảo Trai không, nếu thích ta sẽ sai người để lại cho muội”.
Triệu Tuyết Nhàn bĩu môi: “Không thích, ta đã sớm muốn có nó, kết quả tháng này thợ thủ công mới chế tác xong, tỷ tỷ đã đeo được ba tháng rồi, ta không còn thích nữa”.
Thế tử Trần Vương cười, hắn nói: “Muội nha, tính tình thật nhỏ mọn”.
Thấy hai người nói chuyện, Ngọc Nguyên nhịn không được mà e lệ liếc nhìn.
Gió lại nổi lên, đem mùi trên người Ngọc Nguyên thổi tới chỗ Trần Vương thế tử, hắn nhăn mày lại “Ở đây sao lại có mùi thối?”.
Triệu Tuyết Nhàn thật sự không nhịn được nữa, phụt ra một tiếng cười.
Các quý nữ khác đều không muốn xấu mặt trước thế tử, ai cũng sợ bị hắn hoài nghi trên cơ thể có mùi, có người nói: “Chắc là do buổi sáng Ngọc Nguyên ăn điểm tâm có chứa tỏi”.
Hai chữ thế tử vốn cao quý, hắn không thể tùy tiện mà đánh giá mặt mũi người khác, nhất là khi kẻ đó lại là nữ nhân. Nhưng lần này, mùi vị trên người Ngọc Nguyên thật sự rất quỷ dị, hắn liền nhìn Ngọc Nguyên: “Ham mê của Ngọc cô nương thật đặc biệt”.
Trong đầu Ngọc Nguyên “oanh” lên một tiếng, sắc mặt gấp đến đỏ bừng.
Trần Vương thế tử cùng gã sai vặt rời đi ngay sau đó, hắn nói: “Nam Dương hầu phủ đúng là càng ngày càng ngèo túng, đường đường là một đại tiểu thư, trên người lại có mùi khó ngửi như vậy, cũng chẳng biết Nam Dương hầu phu nhân dạy dỗ thế nào”.
Gã sai vặt cũng cảm thấy mùi kia thật khó ngửi: “Ham mê của Ngọc tiểu thư đúng là quá sức đặc biệt”.
Trần Vương thế tử vừa thấy buồn cười, lại vừa thấy ghê tởm. Buổi tối khi ăn nhậu chơi bời cùng đám bạn, hắn liền lôi chuyện đáng chê cười này ra để nói.
Ngọc Nguyên gặp chuyện đáng mất mặt như vậy, sau khi trở về liền ô ô bật khóc.
Nàng đối với chuyện này ảo não không thôi, Lan Chi cũng vì mùi hương trên người làm cho đau đầu.
Lan Chi đã tắm rất nhiều lần, thế nhưng xú uế trên người vẫn không xua đi được, cả căn phòng đều có mùi hương trên người nàng ta. Nha hoàn cũng phòng tuy rằng ngại mặt mũi nên không dám nói với Lan Chi, nhưng trong lòng lại bực muốn chết.
Buổi sáng Ngọc Nguyên tới phủ Trần Vương làm khách của tiểu quận chúa, nàng không ở nhà, Lan Chi cũng không có việc gì phải làm, liền ở trong phòng tắm rửa.
Nhưng nàng ta chỉ là nha hoàn, đãi ngộ so với tiểu thư đương nhiên kém hơn rất nhiều. Ngọc Nguyên có hương liệu, có phấn hương, còn có đủ loại phấn thơm. Lan Chi cái gì cũng đều không có.
Lan Chi ở trong thau tắm, ảo não xoa thân thể mình, dù có tắm bao nhiêu lần, trên người vẫn mang mùi vị quỷ dị.
Nàng ta đã bị cái mùi khó ngửi này làm cho phát điên: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Trời cũng không còn sớm, Lan Chi muốn đứng lên, lúc này một đôi bàn tay to từ trên đè xuống đỉnh đầu nàng ta, đem nàng ta ấn ở trong nước.
Lan Chi: “...”
Nàng ta liều mạng giãy giụa, đôi tay ở trong nước lại chẳng thể cử động, sức lực toàn thân giống như bị rút hết di, sức lực càng ngày càng nhỏ, khuân mặt dữ tợn chìm trong thau tắm.
Một đạo hồng quang như ẩn như hiện, rồi chợt biến mất trong phòng Lan Chi.
Minh Dụ hoàn thành nhiệm vụ, liền trở về cung điện của Minh Vương phục mệnh.
Gần đây Minh giới có chút không yên, nhiều ác quỷ ngo ngoe rục rịch. Minh Dụ vừa rời đi một lát, lưỡi đao trong tay Minh Vương liền dính máu.
Quân Dạ đeo mặt nạ, người mặc trường bào đen, hắn ngồi trên vương tọa, cả người tỏa ra quỷ khí cùng huyết khí nồng đậm, trong tay cầm