Mãi cho đến khi tới bãi đậu xe dưới lầu của bệnh viện, Cố Thích Phong vẫn còn nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì Tể Tể cùng với Hoắc An An, hai bạn nhỏ lại không thích nhau.Nhưng hắn cũng không cảm thấy bánh bao sữa sẽ nói dối.Bạn nhỏ ba tuổi rưỡi chắc chắn không nói dối.Mà Tể Tể lại đáng yêu như vậy, làm sao lại nói dối được.Hắn nghĩ đến nhập thần, tự nhiên cảm thấy cái trán lạnh hơn.Giọng bánh bao sữa mềm mại nhu nhược từ phía vang lên: "Chú Cố, chú có thể nhìn thấy những thứ đó rồi đấy."Cố Thích Phong: "......"Cố Thích Phong ngẩng đầu lên, anh bắt gặp một người phụ nữ xinh đẹp đang nằm trên kính chắn gió trước xe anh.Người phụ nữ ăn mặc rất thời trang, với chiếc váy đỏ rực, tôn lên một thân hình nóng bỏng và dáng chuẩn.Chỉ là làn da thì quá trắng, nhìn giống như một xác chết.Bờ môi lại đỏ thắm, ánh mắt nhìn hắn đặc biệt mập mờ.Cố Thích Phong vô thức nhíu mày, nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, mở ra cửa sau ôm lấy bánh bao sữa, sau đó quay đầu cùng người phụ nữ kia nói chuyện."Cô gái, cô ghé vào trên đầu xe như thế này rất nguy hiểm!"Ngộ nhỡ anh quay xe mà không đỗ thì sao?Cô ta trăm phần trăm bị rơi xuống, về sau......Người phụ nữ lại càng nhìn anh chằm chằm hơn bằng đôi mắt mê hoặc, cảm giác như muốn dính lên trên người anh, Cố Thích Phong toàn thân muốn nổi da gà."Anh là người thứ nhất quan tâm tôi như vậy, anh có thể làm chồng tôi không?"Cố Thích Phong: "......"Đây chẳng lẽ là người từ khu tâm thần chạy đến?Cố Thích Phong lấy điện thoại ra gọi cho khoa tâm thần bên kia hỏi thăm, kết quả phát hiện không gọi được, thậm chí tín hiệu điện thoại cũng bị mất.Cùng lúc đó, hình ảnh xung quanh trở nên mơ hồ.Rõ ràng là ở khu bãi đỗ xe của bệnh viện, tràn ngập ánh nắng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy u ám, sống lưng lạnh toát.Hắn ôm bánh bao sữa chặt thêm, Cố Thích Phong nhìn thấy thân hình lắc lư như rắn nước muốn ôm lấy mình, hắn vội vàng lui mấy bước về sau."Uy… Cô làm gì thế?"Nữ nhân hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm hắn, giống như đang nhìn một khối thịt nướng nóng hổi đang ầm ầm bốc hơi nóng."Soái ca, làm chồng tôi đi, làm chồng......!Tôi không ăn anh nữa nha."Cố Thích Phong không thể nhịn được nữa: "Thật sự là bị bệnh không nhẹ!"Bánh bao sữa nhu nhược nhắc nhở hắn: "Chú Cố, cô ấy không có bệnh, cô ấy sớm chết rồi."Cố Thích Phong: "Không có bệnh làm sao lại nói những lời kia, chết......!Chết......!Cháu nói cái gì?"Nữ nhân xấu hổ ngượng ngùng nhìn về phía Cố Thích Phong, ánh mắt mập mờ lại chờ mong, còn có từng tia từng tia âm lãnh."Đúng vậy! Soái ca, em chết rồi, nhưng em vẫn độc thân, nếu như anh nguyện ý làm chồng em, em hiện tại liền có thể để anh chết, chúng ta lập tức có thể tới Địa phủ làm giấy kết hôn!"Cố Thích Phong: "......"Có thể để hắn chết!Hắn đang sống thật tốt, tại sao lại muốn chết đây?Hắn cũng muốn kết hôn, nhưng hắn không muốn đi xuống âm phủ tìm ma mà kết hôn!Cố Thích Phong toàn thân cứng đờ và sợ hãi.Nhất là người phụ nữ kia cách hắn càng ngày càng gần, bờ môi đỏ thắm nở nụ cười trên môi, đang hé mở ra, lộ ra một cái miệng đầy máu.Cố Thích Phong: "......""Chủ nghĩa khoa học, dân chủ, thịnh vượng và mạnh mẽ......"Bánh bao sữa có chút mê mang nhìn về phía Chú Cố vẫn đang ôm bé, không rõ Chú Cố tại sao lại niệm những câu kia."Chú Cố, không phải chú muốn nhìn thấy ma sao?"Cố Thích Phong: "......"Nữ nhân thấy Cố Thích Phong bị dọa cho phát sợ, khóe miệng lại lộ ra nụ cười oán giận và âm độc."Đúng vậy, rõ ràng là anh nói chuyện với em trước mà? Trêu chọc ta xong bây giờ liền muốn vứt bỏ ta? Nghĩ hay lắm! Ta muốn giết ngươi!"Cố Thích Phong vừa sợ vừa giận: "Đồ quỷ điên, cô nói một chút đạo lý có được hay không, tôi trêu trọc cô khi nào? Tôi cho rằng cô là người, lo lắng cô bị xe đụng, nên mới tốt bụng nhắc nhở!"Người phụ nữ tự nhiên lại khóc lên, một bên khóc một bên rơi xuống huyết lệ.Lúc chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài cùng nước mắt."Anh cũng nói anh lo lắng cho ta, còn không phải trêu chọc ta?"Cố Thích Phong: "......"Hắn sắp điên rồi!Mấy thứ Quỷ đồ vật này đều không nói đạo lý như thế sao?Bánh bao sữa nhìn thấy chú Cố mặt mũi tái đi, vội vàng ở trên trán của chú nhẹ nhàng điểm một cái."Được rồi, Chú Cố, chú không nhìn thấy nữa đâu."Cố Thích Phong