2.
Sau tiếng sói tru chiếc xe hummer vội vã quay trở lại.
Kha Liệt duỗi tay kéo Lệ Trạch Xuyên đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh tức giận nói: "Để tôi đuổi theo, bảo đảm một tên cũng chạy không thoát!"
Sức đá của Tống Kỳ Uyên không nhỏ, giẫm lên xương đòn của Lệ Trạch Xuyên.
Anh xịt loại thuốc chống viêm bên ngoài vết thương, cố định đơn giản bằng miếng băng y tế trong hòm thuốc nói: "Bọn họ có chuẩn bị kỹ trước khi đến, vũ khí và số người nhiều hơn chúng ta, nói không chừng còn sẽ có phục kích.
Hai người các cậu, ai cởi áo khoác cho tôi."
Nặc Bố cởi áo khoác đưa qua, Lệ Trạch Xuyên đem áo mặc vào cho Ôn Hạ.
Hai người vừa lăn lộn trên vũng nước cạn, người cả hai đều dính đầy bùn.
Ôn Hạ liếc anh một cái, đem mặt vùi vào áo khoác, không khóc cũng không nói chuyện, giống như bị doạ đến choáng váng.
"Người chăn nuôi gia súc đó đi được nửa đường thì tìm cách chạy trốn!" Kha Liệt nghiến răng: "Còn chưa tới huyện An Khang anh ta đã kiếm cớ xuống xe, tôi bảo Nặc Bố đi theo anh ta cuối cùng để mất dấu."
Nặc Bố rụt rè nói: "Anh Tang Cát, em xin lỗi."
"Chỉ là kế điệu hổ ly sơn (*) thôi, đêm hôm đó bắt được tên kia cũng chỉ là mồi nhử." Lệ Trạch Xuyên thở dài dựa vào cửa xe hummer: "Tôi nghi ngờ bộ hợp ly của chiếc xe jeep cũng là bị người chăn gia súc đó làm hỏng, đáng tiếc không có chứng cứ.
Một trận này chúng ta thua thảm, mất xe, linh dương cũng không còn, thiếu chút nữa người cũng chẳng giữ được.
Hôm nay viết nhiệm vụ báo cáo, trạm trưởng Mã chắc xé xác tôi ra".
(*) Điệu hổ ly sơn: Lừa hổ ra khỏi núi
Chiếc xe jeep đã bị lửa thiêu cháy thành đống khung, không thể phân biệt được có dấu vết của người hay không.
Kha Liệt đấm nắm đấm nện lên cửa kính xe, hai mắt đỏ hoe: "Một đám cầm thú!"
"Đúng, đều là đám cầm thú." Lệ Trạch Xuyên thu tay lại, hai tay gắt gao nắm chặt.
Anh chậm rãi nói: "Những kẻ vốn nên ở địa ngục sẽ sớm quay lại địa ngục, những tên đó đều không thể tha.
Nếu cần thiết có ai phải trả giá vì điều đó, vậy cứ lấy xác của tôi."
Lời nó đó của Lệ Trạch Xuyên giống như tia lửa đốt vào lỗ tai Ôn Hạ, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên cứng rắn, nhìn chằm chằm vào Lệ Trạch Xuyên một lúc lâu.
Mắt một mí, đường nét sắc cạnh, lông mày có một đoạn bị đứt, tướng mạo tuấn tú.
Anh không thuyết giáo, cũng không phải nói đạo lý, anh chỉ thực hiện từng chữ anh thốt ra.
Nếu có một lá cờ ở đây, vậy hãy dựng nó bên cạnh xác tôi, tôi sẽ dùng mạng sống của mình để hoàn thành lời thề.
"Lệ Trạch Xuyên."
Ôn Hạ gọi tên anh.
Lệ Trạch Xuyên quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau.
Kể từ khi Tống Kỳ Uyên xuất hiện, Lệ Trạch Xuyên cũng chưa từng nhìn Ôn Hạ lần nào, ánh mắt anh trầm xuống, giống như trốn tránh.
Ôn Hạ ánh mắt an tĩnh, trong nháy mắt dường như đã trưởng thành hơn, khác với cô gái nhỏ tuỳ hứng từng theo đuổi học bá mặt lạnh trong trí nhớ của anh.
Cô nói: "Còn điếu thuốc nào không? Cho em một điếu."
Lệ Trạch Xuyên lấy hộp thuốc lá trong túi ra, hơn phân nửa gần như đã bị ngâm trong nước bùn, anh rút ra một điếu tương đối sạch sẽ, cắn vào miệng rồi châm lửa, nửa quỳ đưa tới trước mặt Ôn Hạ.
Ôn Hạ dựa vào bánh xe hummer, hít một hơi thật mạnh qua tay anh, vị nicotine sặc vào phổi, nóng rát.
"Tại sao không dám nhìn em?" Ôn Hạ nâng mặt Lệ Trạch Xuyên, cách làn khói trắng nhìn mắt anh, nhẹ giọng nói: "Là bởi vì anh không thể bảo vệ em trước nguy hiểm sao?"
Lệ Trạch Xuyên đem điếu thuốc cùng tia lửa nắm vào lòng bàn tay cùng nhau nghiền nát, anh nâng đôi mắt lên, ánh mắt bình tĩnh, mắt một mí, độ cong như đuôi bồ câu, hiếm thấy mỹ lệ.
"Chỉ có kẻ yếu mới cần bảo vệ." Ôn Hạ nói tiếp: "Còn em, em không cần.
Em cũng bình đẳng giống như anh, đều là chiến sĩ, nguyện dùng mạng sống của mình để hoàn thành lời thề."
Hãy nhớ kỹ, chúng ta bình đẳng, em tự mình tới nơi này, cũng đã chuẩn bị tốt cho những điều tồi tệ nhất.
Nặc Bố đã đào một rãnh lửa xung quanh thân xe để ngăn đám cháy lan rộng.
Lệ Trạch Xuyên ngẩn ra một lúc lâu, giống như đang suy nghĩ, anh đột nhiên duỗi tay ra, túm chặt lấy cổ áo Ôn Hạ, đem cô ấn quỳ xuống phía trước, xoay người rút khẩu súng lục từ eo Kha Liệt ra, đặt lên đầu Ôn Hạ.
Trước mắt anh như có ngọn lửa đang bùng cháy, quay đầu lại là họng súng tối đen.
Sắc mặt Nặc Bố thay đổi lo lắng hô: "Anh Tang Cát."
Lệ Trạch Xuyên mặc kệ cậu ta, dùng ngón trỏ ấn lên cò súng, giọng nói nặng nề: "Sợ không? Bị đưa súng thế này lên đầu không dễ chịu phải không? Nói cho tôi biết, phía trước súng lửa, ai mà không phải kẻ yếu đuối? Những tên săn trộm sẽ không vì lòng can đảm của em mà liền thả em cho em một đường sống.
Ông trời càng không vì lá gan của em to hơn người khác mà cho em may mắn hơn người! Sinh mệnh là để quý trọng, nếu em chết đi cũng chẳng thể trở thành anh hùng.
Nếu còn mạnh miệng thêm nữa, không bằng tìm hiểu thêm bản lĩnh tự cứu lấy mình!"
"Em nói rồi, anh không doạ em sợ được đâu!" Ôn Hạ đột nhiên giơ tay cầm nòng súng đập vào sau đầu mình, Lệ Trạch Xuyên vội vàng lui về phía sau.
Ôn Hạ đứng lên, trong mắt phảng phất như dao nhọn sắc bén, nóng rực lăn lộn trên mặt: "Tại sao anh lại lui về phía sau? Anh sợ súng nổ sao? Nếu em là anh, em sẽ bắn vào