1.
Ôn Hạ không có hứng thú với việc cứu Tống Kỳ Uyên, cô ước gì người đang bị treo trên kia biến thành ruột khô cho rồi.
Tuy nhiên, lô cốt này nối liền nhau, nếu cô muốn rời đi, nhất định sẽ báo động đến gã mặt sẹo đang ngủ trên ghế.
Bé gái nắm lấy góc áo Ôn Hạ, đôi mắt to ngấn lệ, nói bằng tiếng Hán ngữ không thuần thục: "Làm ơn cứu anh Kỳ, anh Kỳ là người tốt.
Anh ấy cho bọn em ăn, không để bọn em đói."
Hai đứa trẻ còn lại cũng xúm vào, ánh mắt mang đầy vẻ cầu xin.
Ôn Hạ thấp giọng, chỉ vào Tống Kỳ Uyên nói: "Tại sao anh ta lại bị trừng phạt?"
Cô bé nhỏ mím môi, khó khăn giải thích: "Abola nói, anh Kỳ, anh ấy không nghe lời.
Abola rất tức giận."
Abola có nghĩa là ông nội, ông nội là ai?
Hai đứa nhỏ không biết chạm vào cái gì, một tiếng "bụp" vang lên.
Ôn Hạ vô thức nín thở, cô thấy gã mặt sẹo tỉnh dậy, lười biếng duỗi eo, lảo đả lảo đảo đứng lên.
Gã ta túm lấy cây gậy bên cạnh, vung lên không trung vài cái rồi đập mạnh vào ngực Tống Kỳ Uyên.
Do góc độ, Ôn Hạ không nhìn rõ mặt Tống Kỳ Uyên, chỉ thấy mặt đất dưới chân anh ta nở ra một vũng màu đỏ máu.
Bị đánh đến hộc máu thế kia xem ra Tống Kỳ Uyên thực sự gây không ít tội.
Gã mặt sẹo chậm rãi đi tới trước mặt Tống Kỳ Uyên nói: "Cảm giác bị treo như cái xúc xích thế này có vẻ không dễ chịu nhỉ? Ông chủ bảo tao trông coi mày, chưa đủ mười tiếng chưa cho xuống, mày cũng biết rồi đấy chỉ cần quá năm tiếng tay mày sẽ phế ngay.
Đều là anh em trong nhà với nhau, làm sao tao có thể nhìn mày phế như vậy được."
Tống Kỳ Uyên cười lạnh: "Có chuyện gì nói thằng."
"Đám trẻ mày nhận nuôi có một đứa con gái, đặc biệt xinh đẹp, đôi mắt to sáng ngời, lại còn hấp dẫn." Gã mặt sẹo cười gằn, giọng nói đột nhiên đè thấp: "Mày đem nó cho tao đi, tao đảm bảo sẽ đối xử với nó thật tốt, cho nó đồ ăn ngon!"
"Mày là súc sinh à!" Không đợi gã mặt sẹo nói xong, Tống Kỳ Uyên đột nhiên ngẩng đầu: "Nó chỉ là một đứa trẻ!"
"Ông đây ở chỗ quỷ quái này nghẹn lắm rồi." Gã mặt sẹo nói tiếp: "Là nữ đều chẳng sao hết!"
Tống Kỳ Uyên hai mắt đỏ bừng, giọng nói tràn đầy hận ý: "Mày dám chạm vào nó thử xem, xem ông mày đây có băm chết mày ra không!"
"Bây giờ mày có khác gì cái xích xích treo, tỏ ra oai phong cái gì!" Gã mặt sẹo nắm tóc Tống Kỳ Uyên, buộc anh ta phải ngẩng mặt lên, giơ tay một hơi tát anh ta bốn năm phát, nghiến răng: "Mày đau lòng cho nó sao? Mày muốn làm người tốt sao? Tao sẽ làm cho mày thấy có lỗi với nó."
Cô bé dường như hiểu được lời của gã mặt sẹo, che mắt lại kêu lên một tiếng rõ ràng.
Trong lô cốt một mảnh yên tĩnh, tiếng la hét trở nên chói tai lạ thường.
Tống Kỳ Uyên bị treo ở đó không thể động đậy, gầm lên như một con dã thú bị mắc bẫy: "Chạy! Chạy mau!"
Cùng lúc đó, gã mặt sẹo xách theo cây gậy chạy lên lầu, cười dữ tợn: "Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, chú đây!"
Ôn Hạ không có thời gian suy nghĩ, vô thức cầm lấy cây lau nhà bên cạnh, thời điểm gã mặt sẹo ló đầu ra khỏi cầu thang, Ôn Hạ nhắm mắt đập cây lau nhà vào gã ta.
Không khí như bị xé ra, tiếng gió ong ong vang lên, gã mặt sẹo không kịp chuẩn bị, đột ngột bị đập, lăn xuống lối đi dọc theo cầu thang, đáp xuống mặt đất phát ra một tiếng kêu nặng nề.
Gã mặt sẹo rơi xuống không nhẹ, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, lắc lư đứng dậy, đưa tay sờ tới nơi bị đánh, phát hiện trên tay có vết máu.
Gã mặt sẹo tức giận vô cùng, mắt gã ta đỏ lên.
Ôn Hạ một chân đạp tung lan can gỗ trên cửa sổ, bế ba đứa trẻ lên, lần lượt đưa chúng ra ngoài dọc theo hướng cửa sổ, để chúng chạy càng xa càng tốt.
Lúc bế đứa thứ ba, cô nghe thấy tiếng hô phía sau, đứa bé còn chưa kịp bò ra ngoài, cô không thể tránh né ăn một gậy ngã xuống.
Thanh gỗ đập vào lưng cô bị gẫy làm đôi, cô đau tới mức mặt mũi tối sầm lại.
Gã mặt sẹo làm động tác túm tóc cô, cô vặn người kịp thời tránh né, nửa người trên cong xuống cơ hồ dán xuống mặt đất.
Cô đã từng luyện nhu thuật một thời gian, cơ thể mềm dẻo linh hoạt, cô trượt cánh tay chống lại gã mặt sẹo nhanh chóng chạy xuống lầu không quay đầu nhìn lại.
Dù kỹ năng phong phú đến đâu rốt cuộc thể lực cũng không đủ, lúc Ôn Hạ bước xuống bậc thang cuối cùng, gã mặt sẹo đã đuổi kịp cô.
Cô nghe thấy Tống Kỳ Uyên khàn giọng hét lên: "Cẩn thận phía sau!"
Gã mặt sẹo nhanh chóng nhảy xuống, một tay quật ngã Ôn Hạ làm cô ngã sấp mặt xuống đất.
Gã ta bóp lấy sau gáy Ôn Hạ không cho cô quay đầu lại, một tay vòng lên phía trước đẩy lưng Ôn Hạ lên, trong miệng nở nụ cười bỉ ổi: "Một tiểu mỹ nhân chạy lại đổi được một đại mỹ nhân, giao dịch này đáng giá đấy!"
Tư thế này khiến cô không còn sức lực để giãy giụa, hai mắt Ôn Hạ đỏ như máu.
Lúc này dù có khóc nhỏ hay khóc lớn cũng chỉ càng tiêu hao thể lực, Ôn Hạ cắn môi im lặng, chật vật tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí.
Phảng phất như có núi non ầm ầm sụp đổ, nỗi cay đắng cùng tuyệt vọng hòa vào khói bụi khắp nơi.
Vào lúc đó, trong đầu cô chỉ còn duy nhất một giọng nói, gọi đi gọi lại một cái tên —
Lệ Trạch Xuyên, khi nào thì anh đến cứu em?
Lúc này, trọng lượng trên người cô đột nhiên nhẹ đi, trong không khí bùng nổ một mùi máu tanh nồng nặc.
Ôn Hạ giãy giụa chật vật ngồi dậy, cô nhìn thấy gã mặt sẹo đang quỳ ở đó, hai mắt mở to, đôi tay che lại cổ họng, máu từ kẽ hở giữa các ngón tay trào ra, mặt đất thấm đẫm một vũng máu đỏ tươi.
Tống Kỳ Uyên không biết dùng cách nào để xuống, thở hổn hển đứng ở phía sau gã mặt sẹo, trên tay cầm theo con dao cá mập, tay đầy vết máu đỏ tươi.
Ôn Hạ bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt đến quên cả khóc.
Tống Kỳ Uyên xoa xoa vệt máu của gã mặt sẹo dính trên quần áo, thu dao vào trong vỏ, sau đó duỗi tay ra, nhưng lúc giơ tay lên anh ta lại hung hăng nhăn mày lại.
Bị treo quá lâu, cả hai cánh tay đều đau nhức, nhưng anh ta lại cười như không có chuyện gì, khàn giọng nói: "Trời sáng rồi, đi thôi, tôi đưa cô đi ăn sáng."
Ôn Hạ ngồi ở đó không nhúc nhích, dùng sức nhắm mắt lại, lúc ngẩng đầu lên trước mặt một mảnh yên tĩnh, cô mở miệng: "Anh giết tôi đi, cho tôi một khoảng thời gian vui vẻ."
Tống Kỳ Uyên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, vành mũi bị ánh sáng xuyên qua, ánh lên kim loại sắc lạnh.
Anh ta đột nhiên duỗi tay đem người xách lên, cười nói: "Trước khi lên pháp trường hành quyết phải ăn một bữa cơm thật ngon đã, đi thôi, đưa cô đi ăn no bụng trước đã."
Có một chiếc xe van cũ kỹ đậu ở sân trước nhà, trên cửa kính xe có dán một tấm phim dày che ánh sáng, Ôn Hạ cố ý liếc nhìn biển số xe, quả nhiên đã bị chặn lại.
Tống Kỳ Uyên kéo cửa trượt trên xe: "Trốn dưới yên xe, muốn sống sót thì đừng phát ra tiếng động, cũng đừng ló đầu ra.
Xung quanh đây nhiều người như vậy, tôi không có khả năng giết hết mọi người đâu."
Đang nói chuyện thì trời nổi