3.
Kha Liệt vẫn theo cảnh sát đi dọc trên đường để truy bắt tội phạm do Tống Kỳ Uyên cầm đầu, Lệ Trạch Xuyên quyết định ở lại thị trấn Khúc Mã một đêm sáng mai lên đường trở về trạm bảo hộ Tác Nam.
Lúc Ôn Hạ đi lấy lời khai, Lệ Trạch Xuyên có liên lạc với Kha Liệt một lần, trong ống nghe điện thoại truyền đến tiếng gió gào thét, Kha Liệt nói: "Nghe nói một đứa trẻ bị giết chết, mới sáu bảy tuổi?"
Lệ Trạch Xuyên ừ một tiếng nói: "Nhiếp Khiếu Lâm có thói quen nhận nuôi trẻ mồ côi, tẩy não rồi huấn luyện chúng trở thành thuộc hạ trung thành.
Ai ngoan biết nghe lời thì có cơm ăn, không nghe lời sẽ phải chết."
Kha Liệt giọng nói lạnh hơn gió, dứt khoát nói: "Cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ tự mình bắt được đám cầm thú này!"
Kha Liệt cũng là một đứa trẻ mồ côi, anh ta lang thang đầu đường xó chợ một thời gian về sau được gửi đến trại trẻ mồ côi, vì vậy, anh ta biết cuộc sống của một đứa trẻ mồ côi khó khăn như thế nào.
Cái gọi là đồng cảm là do chính mình đã từng sống trong hoàn cảnh đó.
Lệ Trạch Xuyên thở dài, dặn dò anh ta phải nhớ chú ý an toàn.
Sắc trời sắp tối, hai người bước vào một quán trọ nhỏ.
Nhà trọ mang phong cách Tây Tạng, có thể nhìn thấy các bức thangka (*) cổ được chạm khắc ở khắp mọi nơi.
(*) Thangka (còn được viết là Tangka hay Thanka) là loại tranh vẽ (hay thêu) treo ở các tự viện hay nơi thờ Phật tại gia đình.
Tranh Thangka Tây Tạng có thể xem là đỉnh cao của nghệ thuật tượng hình mà đề tài thường gặp là các bức vẽ về cuộc đời Phật Thích Ca Mâu Ni, Pháp luân, Phật Dược Sư, các tư thế tọa thiền, các vị hộ pháp và quỷ thần...!
Bà chủ là một người phụ nữ trạc ba mươi, nắng gió trên cao nguyên làm cho làn da sần sùi, tay chân đều to rộng như đàn ông nhưng ánh mắt lại rất thân thiện.
Lệ Trạch Xuyên đưa thẻ căn cước của hai người nói: "Hai phòng, có..."
Không đợi anh nói xong, Ôn Hạ đã nhanh chóng nói: "Một phòng là đủ rồi."
Bà chủ liếc nhìn Ôn Hạ: "Có phòng một giường lớn và phòng hai giường tiêu chuẩn, hai người muốn phòng nào?"
Lần này Lệ Trạch Xuyên không nói gì, quay đầu nhìn Ôn Hạ, ra hiệu cho cô lựa chọn.
Ôn Hạ đỏ mặt, khịt mũi nói: "Giường lớn là được rồi." Nghĩ xong lại bịa ra một cái cớ vụng về: "Ừm, trời khá lạnh, ngủ vậy cho ấm."
Lệ Trạch Xuyên không nhịn được cười, cô thật là cũng có thể nghĩ ra mấy cái lý do vô nghĩa đấy được.
Hai người đều không có quần áo để thay, Lệ Trạch Xuyên bảo Ôn Hạ vào phòng đi tắm trước, anh đi tìm chỗ mua hai bộ quần áo.
Phòng ở trên lầu, Ôn Hạ bước lên cầu thang gỗ được hai bước, sau đó lùi lại, móc cổ Lệ Trạch Xuyên lại gần bên tai anh thầm thì: "Vòng ngực em cúp B, hông 86.
Anh nhớ kỹ số đo đấy, đừng mua nhầm."
Lúc nói chuyện, hơi thở phả vào vành tai anh có chút nong nóng ngưa ngứa.
Lệ Trạch Xuyên cố ý liếc nhìn ngực Ôn Hạ một cái, cười nói: "Nhỏ hơn một chút."
Ôn Hạ đỏ mặt, một chân đá văng Lệ Trạch Xuyên, xoay người bước lên lầu.
Lệ Trạch Xuyên bật cười, trong mắt vô thức mang theo ý nuông chiều.
Với kinh nghiệm chụp ảnh chân dung nhiều năm, mắt nhìn trang phục của Lệ Trạch Xuyên rất tốt, chỉ tiếc là trong thị trấn chỉ có một trung tâm mua sắm, phong cách vẫn tương đối đơn điệu, không có nhiều lựa chọn.
Đồ của bản thân cũng không cần quá cầu kỳ lựa chọn chỉ cần lựa được bộ đồ mặc thoải mái là được, đến phiên chọn cho Ôn Hạ, anh rất nghiêm túc.
Anh nhìn thấy một nhân viên có hình dáng tựa tựa Ôn Hạ, kết hợp với ý kiến của nhân viên đó, chọn một chiếc áo len, một chiếc áo khoác lông vũ khoác bên ngoài cùng một chiếc quần dài.
Lệ Trạch Xuyên vẻ ngoài ưa nhìn, dù có mặc một thân quần áo đầy phong trần cũng không giấu được nét anh tuấn.
Mắt một mí, lông mày có một đoạn bị đứt, sống mũi cao thẳng, tôn lên đường nét của toàn bộ khuôn mặt.
Rõ ràng đã đến giờ tan ca, nhưng cô nhân viên vẫn không vội vàng đi mà chủ động đến gần nói: "Anh nói dáng người của bạn anh giống với tôi, có cần tôi mặc thử để anh xem trước không ạ."
Lệ Trạch Xuyên ngẩng đầu nhìn cô nhân viên, cười nói: "Vậy phiền cô."
Ánh đèn trong khu trung tâm thương mại dịu nhẹ, khiến nụ cười đó đẹp lạ thường.
Đàn ông bản địa quanh năm tiếp xúc với gió cát, phần lớn đều cao to thô kệch, anh tuấn như Lệ Trạch Xuyên đúng là hiếm có.
Cô nhân viên không nhịn được lại nói thêm một câu: "Bạn gái của anh thật hạnh phúc, không cần tự mình đi mua quần áo."
Lệ Trạch Xuyên sửng sốt trong giây lát, lời phủ nhận trên môi, nhưng dù thế nào anh cũng không thể phun ra được, đành phải mỉm cười lấy lệ.
Lúc Lệ Trạch Xuyên mang theo hai bộ quần áo trở về phòng trọ, Ôn Hạ đã tắm xong đang đứng trước gương sấy tóc.
Cô chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng, để lộ bờ vai gầy cùng đôi chân thẳng, nước da trắng nõn, sáng như ngọc.
Lệ Trạch Xuyên không hiểu sao cảm thấy cổ họng khô khốc, anh từ phía sau vỗ vỗ bả vai Ôn Hạ: "Anh mua quần áo về rồi, em..."
Ôn Hạ hét lên một tiếng vội vàng nhảy ra, đập máy sấy tóc trong tay về phía Lệ Trạch Xuyên.
Lệ Trạch Xuyên theo bản năng né sang một bên, máy sấy tóc rơi xuống đất, "rầm" một tiếng, lớp vỏ nhựa màu hồng nứt ra.
Ôn Hạ sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.
Cô ôm vai run bần bật, một hồi lâu mới nói: "Thực sự xin lỗi, anh đột nhiên đi đến không có tiếng động làm em giật mình, em..."
"Không phải sợ, là rối loạn căng thẳng sau chấn thương - PTSD." Lệ Trạch Xuyên cầm máy sấy tóc lên, để túi quần áo trên bàn cạnh giường nhẹ giọng nói: "Anh biết em không muốn nghe điều này, nhưng anh vẫn muốn nói, em mau trở về nhà đi, chỗ này là nơi em không nên tới.
Em mới ở trạm bảo hộ được vài ngày mà đã hai lần bước vào ranh giới của tử thần.
Sinh mệnh rất đáng quý đừng hy sinh cho người không xứng đáng."
"Nếu anh biết em không thích nghe thì đừng nói những lời như vậy!" Ôn Hạ cơ hồ rống lên, nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, giọng lạnh như băng hoà cùng tiếng khóc nghe có hơi mơ hồ: "Anh biết em thích anh nhưng anh không biết em thích anh đến mức nào.
Lúc anh rời đi không nói lời từ biệt, em đã tìm kiếm tất cả những nơi anh có thể đến.
Đường đua, câu lạc bộ bắn cung, trường học, bệnh viện...!Em tìm đến tất cả những nơi anh có thể đến, đi cầu xin mọi người có thể biết tin tức của anh nhưng đều không tìm được.
Có người nói Quan Phong có khả năng biết anh ở đâu, em còn đến cầu xin anh ta."
"Anh đã cảnh cáo em từ lâu bảo em tránh xa Quan Phong!" Vẻ mặt Lệ Trạch Xuyên thay đổi, nắm lấy cổ tay Ôn Hạ, gần như hung dữ nhìn cô: "Tên đó là kẻ mất trí, em tìm hắn ta làm gì?"
"Mất trí thì sao, chỉ cần có thể nghe được tin tức của anh, em cái gì cũng không sợ!"
Lệ Trạch Xuyên nhìn chằm chằm Ôn Hạ bằng ánh mắt nóng rực: "Quan Phong bắt nạt em đúng không?"
Ôn Hạ hai mắt rưng rưng, đột nhiên nhào vào trong