2.
Đội tuần tra chính thức lên đường vào đêm ngày hôm sau sau đại tiệc ăn mừng, hai giờ sáng, thời điểm lạnh lẽo và tối tăm nhất.
Thời tiết không tốt lắm, gió cuốn cát sỏi đập vào tấm kính kêu lách cách.
Ôn Hạ còn chưa chìm vào giấc ngủ sâu, nửa tỉnh nửa mê nghe thấy có người gõ cửa.
Giọng của Nặc Bố vọng vào: "Chị Tiểu Hạ, dậy thôi, chúng ta chuẩn bị xuất phát."
Ôn Hạ tức khắc tỉnh dậy, nhanh chóng mặc xong quần áo.
Lúc thu dọn đồ, chiếc nhẫn cỏ tự động rơi ra khỏi túi áo khoác, nhánh cỏ đã khô trở nên cực kỳ mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ nát vụn.
Ôn Hạ cẩn thận đem nó để vào cuốn sổ tay của mình, trên trang tiêu đề của cuốn sổ có viết hai cái tên nằm cạnh nhau – Lệ Trạch Xuyên và Ôn Hạ.
Hai cái tên nằm cạnh nhau giống như chủ nhân của nó sẽ không bao giờ tách ra.
Chạy đến nơi tập hợp, nhóm người trong đội tuần tra lên núi đã tập trung đông đủ, Liền Khải cùng Kha Liệt khiêng một rương gỗ lớn hướng lên xe, trong lúc hành động, mép hộp gỗ bị chạm phải tạo ra một khe hở được ánh trăng chiếu đến bóng lóng, để lại một dấu vết mờ hướng vào võng mạc.
Là viên đạn, đạn thật, mỗi khi một viên đạn được bắn ra sẽ có người nào đó chảy máu, thậm chí sẽ chết.
Ôn Hạ đột nhiên có chút hoảng hốt, nhắm mắt lại, trước mắt mơ mơ màng màng xuất hiện một ảo giác, bóng dáng Lệ Trạch Xuyên đầy máu, sắc mặt mơ hồ.
Đứng trước súng lửa, ai mà không phải kẻ yếu đuối?
Ôn Hạ giơ tay tự tát chính mình, ép buộc mình phải tỉnh táo lại.
Hàm răng cắn vào môi, để lại một vệt đỏ đầy máu.
Trên mặt đau xót, có ai đó bóp lấy cằm cô, cô mở mắt ra thấy Lệ Trạch Xuyên đang đứng trước mặt, trên tay cầm một con dao chiến đấu, chuôi dao hướng về phía cô.
Con dao chiến đấu đã được nhấc ra khỏi vỏ một nửa, thân dao được mạ một lớp kim loại crom màu đen, hòa cùng màn đêm đen, giống như một sát thủ đang ngụy trang.
Lệ Trạch Xuyên động tác nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu Ôn Hạ nói: "Cầm lấy tự vệ."
Không quan tâm đến ánh mắt của người khác, Ôn Hạ kéo gần khoảng cách giữa hai người, ôm lấy anh, giọng nói lo lắng, nói nhỏ nhẹ: "Dù đường đi có khó khăn thế nào, em cũng sẽ đi cùng anh."
Lệ Trạch Xuyên trấn an ôm lưng cô một chút, đôi mắt rất sáng, sắc bén nhưng mang theo nét mềm mại.
Mã Tư Minh đã gầy đi rất nhiều, gió trên cao nguyên khắc vào khuôn mặt ông những góc cạnh sắc nhọn, ông đứng thẳng dưới cột cờ của trạm bảo hộ, vẻ mặt cực nghiêm túc, gằn từng tiếng: "Các cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Mặt trời còn chưa mọc, chỉ có một màu rực rỡ của lá cờ.
Các thành viên của đội tuần tra trên núi xếp thành hàng ngang, Lệ Trạch Xuyên, Liền Khải, Tây Trát, Kha Liệt, Nặc Bố hướng về phía quốc kỳ đứng nghiêm trang cúi chào, sống lưng như được đúc bằng thép, thẳng tắp cứng rắn, giống không thể uốn cong.
Các chàng trai đồng thanh hô lớn như tiếng súng nổ vang trời:
"Luôn sẵn sàng! Bảo vệ cao nguyên!"
Cơn gió lúc đó cực kỳ mãnh liệt, lá cờ đỏ tươi tung bay phấp phới.
Đôi mắt của Lệ Trạch Xuyên chăm chú nhìn vào cột cờ, đôi mắt một mí, đẹp đẽ hiếm thấy, lông mày có một đoạn bị đứt.
Đại bàng bay trên cao, tiếng gió vi vu thổi bên tai, lá cờ trước mắt như có ánh sáng, đỏ rực.
Phương Vấn Tình cùng Trình Phi đồng thời giơ máy ảnh lên chụp lại khoảnh khắc này.
Những bức ảnh này sẽ được phổ biến rộng rãi trên các phương tiện truyền thông truyền thống cùng các phương tiện truyền thông mới, để nhiều người biết rằng có một nhóm người như vậy đang chiến đấu ở nơi lạnh giá nhất, đang canh giữ, bảo vệ.
Có người bị lòng tham lợi dụng, có người dũng cảm tiến lên, chỉ cần sau này có người đứng lên, thế giới này sẽ tràn đầy hi vọng.
Nhưng Ôn Hạ biết, ảnh chụp sẽ được xử lý xóa tên, đối với những người bên ngoài trạm bảo hộ, đối với những người ở xa, họ chỉ là một vài bóng đen mơ hồ, một con số chung chung, hy sinh được bao nhiêu, cứu vớt được bao nhiêu.
Nhiều năm sau, có lẽ sẽ có người nhớ tới bọn họ, thở dài cảm thán một câu, họ là những người trẻ tuyệt vời.
Thế nhưng, bọn họ tuyệt vời bao nhiêu?
Trong khu đất 45.000 km vuông này, nhân viên tuần tra trên núi còn chưa đến 50 người, không nói đến thời tiết khắc nghiệt, đạn và tiếp viện cũng là một vấn đề lớn.
Những thanh niên cao lớn mạnh mẽ đến nơi này, cũng chẳng biết có thể tồn tại trở về hay không, ai cũng không thể biết rõ được.
Có người có mẹ già ở nhà ngóng trông con về, nhưng khi trở về chỉ là một chiếc hộp nhỏ cùng một nắm tro.
Cũng có người có vợ ở nhà đỏ mắt chờ mong chồng về, miệng lẩm bẩm dự định sinh con trong năm nay...!
Nhưng dù vậy, họ vẫn chọn ở lại nơi đây, bằng những giọt máu chân thành của mình, giương cao ngọn cờ công lý.
Mã Tư Minh mạnh mẽ vỗ vai Lệ Trạch Xuyên, cất giọng nói: "Bảo vệ các phóng viên cùng mọi người trở về."
Lệ Trạch Xuyên thu hồi tầm mắt khỏi lá cờ, đôi mắt thâm thúy, trong màn đêm đen, kiên định mà cứng rắn nói: "Ngài đừng lo, chỉ cần một người có thể sống sót trở về, tôi cũng đem cơ hội này cho hai vị phóng viên."
"Làm tốt lắm!"
Mã Tư Minh mỉm cười khen ngợi, vẻ mặt tự hào, nhưng ông lại thấy trong mắt Ôn Hạ có những giọt nước mắt trong suốt.
Ông vung tay lên, làm động tác xung phong, khí phách hô to: "Xuất phát!"
Đèn xe sáng rực xé toạc màn đêm, năm chiếc xe theo trật tự chạy ra khỏi trạm bảo hộ, đi về hướng quốc lộ, đó là một địa phận của Khả Khả Tây Lý, một vùng đất không người thực sự cũng là một vùng cấm không có người sinh sống.
Tam Gia vẫn mặc chiếc áo choàng Tây Tạng cũ, khuôn mặt hốc hác, râu tóc bạc phơ, ông đứng ở nơi có tiếng gió mãnh liệt nhất, giống như nhớ lại, cảm thán nhàn nhạt nói: "Hồi đó, thời điểm tôi tham gia đội Bulls, cũng trạc tuổi bọn họ.
Lúc đó, hai đứa con trai của tôi một đứa bị đánh nát đầu, đứa còn lại chìm trong hố cát.
Tôi đem mười đầu ngón tay dùng hết lực cào hố cát, cũng không thể đem nó lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chết."
Mã Tư Minh đưa tay đặt ở trên vai Tam Gia ấn mạnh, không nói những lời hoa mỹ, chỉ lẳng lặng nói: "Sẽ không quên, chúng ta đều sẽ nhớ kỹ."
Gió thổi tung vạt áo của Tam Gia, chiếc áo choàng Tây Tạng cũ giống như đôi cánh đại bàng, ông hít một hơi thật sâu.
Luôn có những người đứng lên chiến đấu bảo vệ, không phải vì danh lợi mà vì có niềm tin.
Thế giới này quá rộng lớn, có người thờ ơ, có người hăng hái chiến đấu.
Đừng thất vọng khi chỉ nhìn một phía, thế giới này rất đẹp rất đáng được bảo vệ.
Phương Vấn Tình cùng Trình Phi được chia ra ngồi hai xe, Nặc Bố lái một chiếc xe tải chở nhiên liệu cùng vật tư, được xếp đi cuối cùng.
Ôn Hạ đi theo Lệ Trạch Xuyên ngồi ở ghế lái phụ xe Hummer, cô nhỏ giọng nói: "Giới hạn sinh tồn của đội trên núi là bao lâu?"
Cao nguyên vô tận không có gì ngoài gió lạnh.
Độ cao ở đây so với mặt nước biển vượt quá 5.000 mét, hàm lượng oxy chưa đến 40% so với vùng đất bằng, nhiệt độ có thể xuống âm 40 độ C.
May mắn thay ban ngày còn khá tốt, chỉ có ban đêm là thời điểm khó khăn nhất, cuộc sống gian khổ, bọn họ có thể tồn tại được bao lâu.
Lệ Trạch Xuyên bình tĩnh nói: "Bốn mươi ngày."
Bốn mươi ngày, là thời điểm mấu chốt cuối cùng, bọn họ không thể chờ đợi đến khi đạn dược hay lương thực cạn kiệt.
Phải cần tiến lên phía trước, tìm ra được tung tích của Nhiếp Khiếu Lâm, bắt ông ta, để ông ta ra xét xử.
Lệ Trạch Xuyên đưa tay vượt qua cần số, đáp xuống mu bàn tay của Ôn Hạ, Ôn Hạ liếc mắt nhìn xuống, sau đó lật tay qua, cùng anh mười ngón tay đan chặt.
Cô mở miệng: "Trước kia từng đọc qua bốn chữ phu xướng phụ tuỳ (*) trong sách, em luôn cảm thấy quá mức