Kế hoạch được hoàn tất, đội tuần tra nhanh chóng hành động, Liền Khải chịu trách nhiệm liên lạc với các đội tuần tra khác cũng như liên lạc với các bên phương diện phía Tây Tạng giải thích tình huống.
Thời đại đổi mới, các đội tuần tra đều được trang bị điện thoại vệ tinh, nhưng tín hiệu có thể kết nối thuận lợi được hay không còn phụ thuộc vào ý trời.
Nặc Bố và Kha Liệt kiểm đếm số đạn dược cùng vật tư còn lại, đồng thời kiểm tra tình trạng xe, phát hiện vấn đề để kịp thời bảo dưỡng.
Phương Vấn Tình đứng bên cửa, khoanh hai tay trước ngực, trên mặt không có biểu cảm gì.
Ôn Hạ nói: "Trình Phi đã về rồi, còn cô thì sao? Còn muốn tiếp tục không?"
"Đương nhiên." Phương Vấn Tình cười như không cười nhìn cô: "Tôi còn muốn nhìn xem anh ta đáng được thích đến mức nào."
Cũng giống như lần trước, Phương Vấn Tình vẫn nhấn rất mạnh từ "nhìn", như thể khiêu khích.
Vết thương trên eo đau đớn hồi lâu, Ôn Hạ cũng không có tâm tình quan tâm Phương Vấn Tình, xoay người bước vào nhà.
Phương Vấn Tình ngăn Ôn Hạ lại, giọng điệu đến vẻ mặt như xem náo nhiệt: "Cô bị thương sao? Tôi nói rồi, cô có thể chết ở chỗ này vì anh ta, có đúng hay không?"
"Nhà cô không nói với cô khi nói chuyện với người khác phải nói một cách lịch sự sao." Lệ Trạch Xuyên đột nhiên xuất hiện, tay dính đầy dầu máy, dùng nước lạnh rửa qua, giọng nhàn nhạt: "Mỗi ngày đều đem cái chết treo bên miệng, cuộc sống cô nhất định đặc biệt không vui vẻ."
Phương Vấn Tình nghẹn lời, quay đi nở nụ cười mỉa mai.
Trước khi rời đi, mọi người đã dọn dẹp lại căn phòng nhỏ của bà cụ, cố gắng dọn sạch sẽ nhất có thể, nhưng bóng đèn cùng bàn ghế bị đập nát đều không thể làm lại được nguyên dạng như cũ.
Chú chó ngao Tây Tạng nhỏ bé được bọc giống chiếc kem ốc quế không biết đã chết từ bao giờ, nằm lặng lẽ ở đó.
Ôn Hạ cảm thấy buồn bực trong lòng, cùng Nặc Bố tìm một nơi sạch sẽ đem đi chôn.
Bà cụ không biết sẽ xuất viện khi nào, Ôn Hạ bưng bát cơm cho chú chó lớn ăn, hy vọng nó không bị đói.
Lệ Trạch Xuyên nói: "Đừng lo, chó Tây Tạng không chỉ chịu lạnh được mà còn chịu đói rất tốt.
Chúng có thể nhịn ăn được trong mười ngày, lúc gầm sủa vẫn rất lớn.
Chúng có thể sống trong thời tiết lạnh khắc nghiệt, sinh ra đã có tinh thần chiến đấu."
Ôn Hạ cười rộ lên: "Điểm này tương đối giống anh."
Lệ Trạch Xuyên không biết tại sao cảm thấy câu này nghe ra không đúng lắm, Nặc Bố đã hô lên: "Anh Tang Cát, anh không nghe thấy sao? Chị Tiểu Hạ nói anh là chó kìa!"
Liền Khải một phát vỗ sau đầu Nặc Bố: "Người lớn đang nói chuyện, trẻ em đừng ngắt lời."
Nặc Bố vẻ mặt đầy uỷ khuất, những người khác cũng cười theo, ngay cả Kha Liệt cũng cong cong khoé miệng.
Lệ Trạch Xuyên đưa mọi người ra ngoài, nhét ít tiền vào dưới khay trà trên chiếc bàn nhỏ, bà cụ tốt bụng giữ bọn họ ở lại tránh gió, nhưng cuối cùng lại gặp tai họa, anh đi cũng thấy băn khoăn.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm một cánh tay, Liền Khải cũng ấn ít tiền xuống dưới khay trà, anh ta nói: "Không thể để một mình cậu chịu trách nhiệm được."
Lệ Trạch Xuyên mỉm cười, cụng nắm đấm cùng Liền Khải.
Trời nắng đẹp, không khí cũng rất tốt, đội tuần tra lại bắt đầu lên đường.
Trời cao trong xanh, đoàn xe gầm rú để lại sau lưng tiếng gió gào thét.
Những ngọn núi phía xa được nhấn chìm bởi lớp tuyết phủ trắng xóa, đó là lớp tuyết đóng băng nhiều năm không tan trải dài cho đến nay.
Những con động vật từng đàn chạy ngang qua, hoặc lừa hoang Tây Tạng hoặc hươu môi trắng với bốn móng vuốt giơ cao làm tung bụi mù bay đầy trời, chim ưng chao liệng, phát ra những tiếng động khác nhau.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đá Mani hay những lá cờ cầu nguyện sặc sỡ phấp phới trong gió, màu sắc tươi tắn làm dịu đi vùng đất hoang vu.
Lệ Trạch Xuyên cố ý dừng lại, nhặt cho Ôn Hạ cục đá Mani (*), ngụ ý là thêm phúc thêm thọ.
Phương Vấn Tình giơ máy ảnh lên chụp một vài bức ảnh cùng một viên đá, sau đó là Nặc Bố, Liền Khải cùng Tây Trát chắp tay niệm một đoạn kinh Phật ngắn.
(*) Đá Mani (đá Marnyi) có thể được thấy hầu như ở khắp nơi trên núi, giao lộ, bờ sông ở Tây Tạng.
Hầu hết những phiến đá này đều được khắc những câu thân chú có 6 ký tự, đôi mắt trí tuệ, tượng thần cùng nhiều hoa văn có điềm lành khác.
Câu thần chú được khắc trên đá thường là Om Mani Padme Hum (hiểu nôm na là "Tâm Bồ đề nở trong lòng mỗi người").
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt ngăm đen của Tây Trát như được tô điểm bởi một tia sáng nhè nhẹ, tươi sáng cùng thành kính, đó thuộc về ấn ký của dân tộc.
Chỉ có Kha Liệt vẫn đứng yên không nhúc nhích, chăm chú quan sát thứ gì đó.
Lệ Trạch Xuyên nhìn theo tầm mắt của anh ta trông thấy cặp sừng linh dương mảnh mai có màu đen nhánh sáng bóng.
Đó là linh dương Tây Tạng, một đàn linh dương Tây Tạng, số lượng khoảng ba con số, bộ lông màu vàng nâu như màu cát bụi chuyển động, chạy nhảy đầy sức sống ở nơi xa, bao la tự tại.
Bọn họ đã trải qua cảnh màn trời chiếu đất, chỉ cầu được nhìn bức tranh như vậy, không có chết chóc, không có máu me, tất cả những sinh linh được yên bình sinh sống.
Kha Liệt than một câu: "Thật đẹp."
Lệ Trạch Xuyên cùng anh ta sóng vai một chỗ: "Trong tương lai sẽ có nhiều hơn nữa, nỗ lực của chúng ta sẽ không vô ích."
Chim ưng vỗ cánh, còn có cả đám nhạn đầu đàn, linh hồn như được tẩy rửa.
Gió mang theo tiếng hát...
Là ai ngày đêm nhìn bầu trời cao
Là ai khát vọng mộng ảo được vĩnh cửu
Lẽ nào chỉ có những lời ca tụng
Dường như vẫn là sự trang nghiêm từ xưa không thay đổi (*)
...
(*) Trích từ bài hát Cao nguyên Thanh Tạng
Suốt đường đi không nhìn thấy một bóng người, bọn họ chỉ có thể tìm tới nơi gần đó dựng lều nghỉ ngơi.
Chạng vạng tối mới tìm thấy một cái hồ nhỏ, chắc hẳn cái hồ này được hình thành do tuyết tan trên núi.
Mặt hồ phản chiếu lên bầu trời một màu xanh biếc như ngọc, lung linh, giống gương soi mỹ nhân.
Nặc Bố cảm thán: "Đẹp quá!"
Ôn Hạ nhìn về phía Phương Vấn Tình cười hỏi: "Có thể phiền cô chụp cho tôi bức ảnh được không?"
Có lẽ cũng bị cảnh sắc ở đây làm nhiễm tâm tình, Phương Vấn Tình trên mặt cũng mang theo ý cười, cô ta nghịch lọn tóc bên tai, gật đầu: "Có thể, muốn chụp thế nào?"
Ôn Hạ nói câu "đợi chút", sau đó quay người lấy ra thứ gì đó từ trong xe, cô giơ cao hai tay vươn ra đón gió.
Là một chiếc khăn choàng Tây Tạng có nền màu đỏ thẫm cùng nhiều họa tiết hình học được thêu trên đó, nhìn vừa phức tạp lại quý giá, đậm phong tình.
Gió thổi lồng lộng, sóng nước lóng lánh, tiếng tụng kinh từ xa giống như tiếng vọng của núi tuyết bao phủ, yên tĩnh lại thanh bình.
Mặt hồ nước trong xanh, bầu trời ngược lại trong suốt, cỏ dại mọc chưa quá đầu gối, được gió thổi lay động, hoa cách tang (*) đang nở rộ.
(*) Hoa cách tang (Gesanghua): là một loài hoa biểu tượng của Tây Tạng, được người dân xem như niềm hy vọng hạnh phúc và điềm lành.
Phương Vấn Tình điều chỉnh các thông số trên máy ảnh, đặt ngón tay lên màn trập, nheo mắt nhìn qua khung ngắm.
Ôn Hạ giơ tay lên, khăn choàng màu đỏ rời khỏi tay, bị gió thổi lên cao, bao lên không trung, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống.
Lệ Trạch Xuyên là người cách gần nhất, khăn choàng rơi xuống, vừa vặn rơi lên đỉnh đầu, anh ngửi thấy mùi thơm nhẹ rất thanh nhã, giống như lời hoa cách tang.
Ôn Hạ cùng anh trùm lấy, trong bóng tối có thứ gì đó dán lên môi anh, là một nụ hôn, mang theo cảm xúc mềm mại.
Tiếng màn trập vang lên rõ ràng, hình ảnh được chụp lại.
Chiếc khăn choàng Tây Tạng màu đỏ thẫm che mặt hai người lại, nhưng cái nhón chân của cô gái cũng đủ để giải thích câu chuyện.
Bị bóng tối che mắt, bên tai vang lên tiếng gió cùng tiếng phần phật của ngọn cờ, Ôn Hạ nắm lấy tay anh thì thầm: "Mong rằng chúng ta có thể yêu nhau trọn đời."
Lệ Trạch Xuyên cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, anh hôn lên trán Ôn Hạ: "Anh hứa với em – Yêu nhau trọn đời."
Ảnh chụp trên máy ảnh hiển thị trên màn hình, Phương Vấn Tình nhìn một hồi, nhàn nhạt nói: "Thật ấu trĩ."
Lời tuy nói vậy, trong giọng nói cùng biểu tình lại không hề có sự khinh thường hay mỉa mai.
Trời nhá nhem tối, mọi người bắt đầu bấn rộn nhóm lửa nấu nướng.
Ôn Hạ xách theo cái chai đến bên hồ lấy nước, Lệ Trạch Xuyên vòng nửa vòng quanh hồ, dùng sức ấn vai Ôn Hạ ngăn cô lại nói: "Đừng làm rộn, nước không uống được."
Ôn Hạ sửng sốt: "Tại sao?"
Lệ Trạch Xuyên đưa ngón tay