Tâm trạng của Hiểu Nhi khá hơn 1 chút nhưng sau đó vài ngày trường lại thông báo Thiên Minh đã nghỉ học. Giống như sự xuất hiện của anh chỉ là cơn gió thoảng, muốn nhắc với cô quá khứ mãnh liệt đau khổ. Hôm nay là buổi phạt thứ 3 của cô ở trường, Hiểu Nhi bực bội trong lòng, có khi nào vì cô quá nhẫn tâm nên anh mới bỏ đi như vậy. Nhưng vẻ mặt man dại năm đó của anh lại mỗi lúc 1 rõ hơn trong tâm trí cô
- La Hiểu Nhi... - tiếng thầy Dũng từ đằng xa nói vọng lại. Hiểu Nhi giật mình, bừng tĩnh, nhận ra mình sắp đâm đầu vào tường. Thầy chạy lại - Mắt mũi em để đâu vậy?
- Hì...có gì không thầy? - cô lấy lại vẻ mặt lém lỉnh của mình
- Em cầm cái sổ này đi thu tiền chi phí sửa loa cho nhà trường đi
- Nhưng, em còn phải trực nữa thầy
- Đi đi rồi em sẽ được miễn 2 ngày trực tới
- Thật ạ?...Vậy ok - Hiểu Nhi suy nghĩ chút rồi cũng gật đầu
Hiểu Nhi đi từng lớp, từng khối, mỏi nhừ cả chân
- Trời ơi, cái trường này sao mà rộng quá, làm mình đi mỏi cả chân - đứng than vãn nãy giờ mà cô không biết ai cũng nhìn mình, giật mình, cô vội lấy sổ ra làm vẻ nghiêm túc - Cho mình gặp lớp trưởng - giọng nói ngọt xớt của cô khỏi làm mọi người nổi da gà
Tự động 1 thân ảnh cao lớn cuối lớp đứng lên, nằm ngoài dự đoán của cô, hắn đang cười nhởn nhơ cái điệu cười ấy. Hạo Nhiên xin phép giáo viên ra ngoài đàng hoàng
- Cậu là lớp trưởng? - Hiểu Nhi ngờ vực
- Đúng - hắn cười tít mắt, làm như ngại ngùng lắm - cậu thu tiền loa sao?
- Ờ - câu trả lời cụt ngủn, ngắn gọn mà súc tích
- Hôm nay lớp mình không thu đủ rồi
- Gì? - Hiểu Nhi trề môi, vậy mà hắn cứ nói như đúng rồi. Hơn nữa với cái điệu cười ấy, nếu như không phải cô đi thu thì người khác chắc cũng bỏ qua thôi - Sao? Sao lại không đủ? Lớp khác đủ sao lớp cậu không đủ?
- Mai mình sẽ xuống phòng đoàn để nộp luôn. Nếu không có gì nữa thì mình vào lớp đây chứ không cô đợi - hắn trả lời tỉnh queo, cứ làm như mình chăm học hay hắn là quái gì quan trọng trong cái lớp đó không bằng
"Cứ đợi đi, La Hiểu Nhi này sẽ cho cậu không ngóc đầu lên nổi luôn", Hiểu Nhi hậm hực quay đi, trút hết nỗi bực tức lên sàn nhà
Cứ mỗi lần bực tức chuyện gì là cô lại la cà quán kem cho hạ nhiệt. Bây giờ không có con Trang ở đây nên Hiểu Nhi không thể bóc lột được, đành chi tiền túi, mà cái ví của cô thì lúc nào cũng xẹp lép. Nếu mà không có máy lạnh thì thà ở nhà còn sướng hơn. Vì vậy tốn kém cỡ nào Hiểu Nhi cũng quyết định vào 1 quán có điều hòa mát lạnh, ăn vài cây kem
Thời tiết nắng nóng như bốc lửa, cộng với cơn giận ban nãy Hiểu Nhi đã ăn sạch hết ly kem 30k.
- Bây giờ ngay cả mày cũng ghét tao hả tiền? - Hiểu Nhi muốn khóc ròng, 1 mặt muốn ăn thêm kem nữa, nhưng ngặt nỗi lại hết cả tiền
- Cái tên Mạnh Hạo Nhiên thúi, óc bã đậu, nếu không phải tại cậu tôi cũng không phải vào cái quán kem xa xỉ đắt tiền này để ăn kem vào trưa nắng đâu
- Ra là do mình sao - hắn từ đâu tới xà xuống. Hiểu Nhi còn tưởng mình gặp ma
- Mới nhắc mà tới rồi sao? Linh như ma - Hiểu Nhi nhếch môi, xoay sang chỗ khác
- Nếu là do mình thì mình sẽ trả tiền kem - hắn cười cứ như hiền từ lắm, Hiểu Nhi định nói gì đó nhưng thiết nghĩ xưa nay cô toàn xài đồ chùa chất lượng cao, hơn nữa đây cũng là cơ hội trả thù ngàn năm có 1
Lấy lại phong độ, Hiểu Nhi xoay thẳng người lại đối diện với hắn, cười tươi "phúc hậu"
- Tùy cậu.. Chị ơi...- Sau tiếng kêu thất thanh, hàng loạt ly kem mùi vị khác nhau được đặt trên bàn, người ta còn tưởng là cuộc thi ăn nữa cơ
Hiểu Nhi ăn uống thỏa thích, chưa bao giờ ăn sướng như vậy bên cạnh con bạn ki bo. Đôi lúc cô còn ngước lên nhìn người đối diện nhưng chỉ thấy hắn chống cằm nhìn cô mỉm cười, không có gì là tiếc tiền, lúc đó Hiểu Nhi lại thấy mặt mình nóng lên, cô lại càng ăn hăng hơn
- Hóa đơn tổng cộng 160k - nhìn tờ hóa đơn mà hàm dưới của cô sắp rớt ra ngoài, nhiều tiền thế. Vậy mà hắn vẫn tươi cười với chị phục vụ như mình tiêu tiền như nước
- Này tiền đâu mà cậu có nhiều thế? - không khỏi nỗi tò mò, Hiểu Nhi vừa hỏi khi bọn họ ra khỏi quán
- Là mình đi làm thêm có được - làm thêm? Hiểu Nhi có bao giờ thấy hắn đi làm thêm đâu. Hay là hắn là mấy tên chuyên làm việc vào ban đêm, nhớ lại chuyện lúc trước ở quán cafe mà cô còn rùng mình, thân thể tự động đứng cách hắn ra
- Chiều nay cậu không đi học à? Sắp trễ giờ rồi đấy
- Nghỉ thôi. Mệt chết - nhắc tới chuyện đi học là thân thể cô rã rời lắm rồi - mà hôm nay cậu không đi xe đạp à?
- Xe mình bị hư rồi
Thấy Hiểu Nhi như cọng bún thiu như vậy, Hạo Nhiên cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi cùng cô về đến nhà
Nhanh thật, mới đó mà đã sắp thi học kì I rồi, mà tụi bạn thì cắm đầu cắm cổ học, Hiểu Nhi lang thang khắp nới vẫn không thấy nổi 1 bóng bạn. Cộng với ciệc dạo này cô mất ăn mất ngủ vì tên chết bầm đó. Hắn nói bắn không có ba mẹ, họ hàng gì, chỉ thêm làm thêm mà có tiền bao kem ình, tiền học rồi tiền trọ nữa. Láo thật!
Mặc dù ngày đêm theo dõi nhưng Hiểu Nhi vẫn không biết được gì nhiều vì hắn toàn ở trường, thư viện và ở nhà thôi. Có vài lần cô cũng muốn hỏi hắn làm ở đâu, lương bao nhiêu nhưng cũng ngại, chắc gì hắn đã trả lời
- Hiểu Nhi, cậu không học thi à? - Hạo Nhiên áp chai nước lạnh vào má cô, Hiểu Nhi chợt tỉnh mộng
- Học gì chứ? Dẹp đi - nói rồi cô tu 1 hơi nước lạnh chảy