Rời khỏi nhà Mộ Dung, anh không hề nén lại ăn cơm mà về thẳng biệt thự nơi cô vợ anh đang sống.
Hoá ra chỉ có ba anh cùng người phụ nữ kia khiến cục diện của đời sau là anh và cô phải ôm nỗi hận anh.
Đúng! Anh hận ba mình vì sao phải đối xử với mẹ anh như vậy, vậy mà trước lúc ra đi bà không hề oán hận ông ấy lấy một lần, thì ra người phụ nữ kia luôn lên tiếng nói đỡ cho anh kia lại chính là hung thủ trong cái chết của mẹ vợ anh.
Mộ Dung Tước vào nhà kim đồng hồ cũng điểm đúng 8h tối." Thiếu gia, phu nhân hôm nay đã uống rượu, tôi có khuyên cô ấy nhưng không được!" Quản gia Âu lo lắng lên tiếng nói, bà được nhận trọng trách chăm sóc thiếu phu nhân, nghe nói cô ấy uống rượu vào người sẽ khó chịu, nhưng hôm nay thiếu phu nhân nằng nặc đòi uống rượu, bà không thể không nghe theo." Được rồi! Thuần Khuê đâu?" Mộ Dung Tước thay dép đi trong nhà, vẫy tay sau đó lại hỏi." Cô ấy vẫn đứng trước cửa phòng của phu nhân." Quản gia Âu trả lời." Bà đi nghỉ sớm đi!" Mộ Dung Tước nói xong liền sải bước lên lầu, khi đến phòng ngủ chính, đúng là Lý Thuần Khuê vẫn đứng trước cửa không rời đi nữa bước, thấy anh bước lên cô cung kính cúi đầu chào mà không lên tiếng, sợ kinh động đến người bên trong phòng, Mộ Dung Tước cũng không lên tiếng anh phất tay ý bảo cô lui xuống nghỉ ngơi." Thiếu gia, phu nhân nhắn người khi vào phòng đừng mở đèn, cô ấy nói chưa có can đảm nhìn mặt người!" Lý Thuần Khuê đem lời căn dặn của Nam Cung Dư Y chuyển cho lại anh, Mộ Dung Tước gật đầu sau đó đẩy cửa bước vào." Ngài đã về!" Là tiếng nói trong veo lại dịu dàng của cô vang lên trong bóng tối, trong phòng ngoài mùi hương dịu nhẹ từ cô còn có mùi thơm của rượu." Vì sao em lại uống rượu?" Mộ Dung Tước lên tiếng nói, giọng anh trầm ấm lại dịu dàng vang lên." Vì tôi chưa có can đảm gặp ngài.
Ngài thần bí lắm, cho nên tôi hơi sợ." Nam Cung Dư Y bị cồn ngấm vào, lời nói phát ra đều là lời thật lòng, nếu hiện tại cô tỉnh táo sẽ không nói sợ anh." Sợ tôi là ông già kỳ quật trong lời đồn sao?" Mộ Dung Tước cười nhẹ nhàng lên tiếng hỏi, anh biết trong mắt người đời chủ của tập đoàn RZ là một ông già kỳ quái lại thích gặm cỏ non." Có chút, nhưng nghe giọng ngài không giống là già nha! vì sao ngài lấy tôi?" Nam Cung Dư Y đứng lên từ sàn nhà, thân thể lắc lư cố đứng vững vì đầu cô rất choáng, cô cười ngây ngô hỏi anh trong bóng tối, cô không nhìn rõ anh chỉ định hướng nhìn ra ngoài cửa." Nếu tôi nói tôi yêu em, em có tin không?" Mộ Dung Tước kịp đời đỡ cơ thể mảnh khảnh của cô, nhờ ánh đèn yếu ớt ngoài hành lang anh nhìn được mặt cô ửng đỏ, Mộ Dung Tước có một khả năng là có thể nhìn rõ vật trong bóng tối." Ngài và tôi chưa từng gặp nha!" cô lại cười ngốc đẩy đẩy lòng ngực anh." Y Y! em say rồi, tôi ôm em lên giường ngủ." Mộ Dung Tước không trả lời câu hỏi của cô, anh ôm ngang thân thể nhẹ như lông vũ của cô lên nhẹ nhàng đặt xuống giường." Ngài yêu tôi nhưng không muốn tôi sao?" Nam Cung Dư Y ôm cổ anh không buông mở miệng nhỏ giọng nói, mùi hương trên người cô cùng mùi rượu hoà quyện khiến Mộ Dung Tước kiềm lòng không được hôn lên đôi môi cô, anh trần trọc mút môi cô, tình cảm mãnh liệt chôn giấu bấy lâu thể hiện ở nụ hôn này." Em không hối hận chứ?" Buông môi cô ra, anh mở miệng hỏi cô gái