“Đau quá! Dám đánh vào đầu ông đây, xem ông giải quyết mày thế nào...”
Ôm lấy cái đầu đau nhức, Tần Kiệt khẽ nheo mắt ngồi dậy.
Tần Kiệt, tốt nghiệp đại học hạng 3 ở thành phố Hán, gia cảnh bình thường, xuất thân bần hàn không chỗ chỗ dựa, năm nay 35 tuổi mới chật vật leo lên được vị trí giám đốc tài chính của một công ty.
Nhân cái sự thăng tiến của mình, anh đã tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.
Trong bữa tiệc này, ai mời rượu anh cũng không từ chối, thành ra uống đến say khướt.
Trên đường về nhà, anh gặp phải đám côn đồ đang bắt nạt một cô gái.
Sẵn có men rượu trong người, anh trượng nghĩa đứng ra giúp đỡ.
Kết quả là bị người ta đánh cho một trận bầm dập, ngất lịm đi.
Sau khi xoa đầu, Tần Kiệt mới chậm rãi mở mắt ra khi đã nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua.
“Mẹ kiếp! Tình huống gì đây? Chỗ này là chỗ nào?”
Nhưng mà, vừa mở mắt ra thì anh lập tức kinh hãi, ngay sau đó không kìm được buông ra một câu chửi thề.
Tường được quét vôi trắng, chẳng có tí giấy dán tường nào, nền nhà được ghép lại từ những viên gạch khoảng 20cm, một bộ sô pha kiểu cũ...
Tất cả những thứ trước mắt này cho anh biết một điều rằng, đây không phải đang ở ngoài đường, có lẽ là nhà của một người lạ nào đó.
“Lẽ nào sau khi bị đánh ngất đi thì có một người tốt bụng đã đưa mình về nhà?”
Ý nghĩ này vừa mới trồi ra thì ngay lập tức bị phủ nhận.
Bởi vì anh nhìn thấy trên bàn trà đặt một chiếc điện thoại di động.
Ngày hiển thị trên điện thoại là 21/8/2007
Chiếc điện thoại này rất quen thuộc với Tần Kiệt.
Nó là chiếc điện thoại mà bố tặng cho anh khi anh học năm nhất đại học.
Sau khi dùng được 3 năm, các con số trên bàn phím hầu như đã mờ đi gần hết.
Thấy vậy, trong đầu Tần Kiệt đột nhiên có một ý nghĩ...
“Lẽ nào mình xuyên không rồi?”
“Cốc cốc cốc!”
Trong khi Tần Kiệt còn đang vô cùng sửng sốt và kinh ngạc thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Kiệt Tử, có người đến, mau ra mở cửa!”
Một giọng nói quen thuộc cất lên.
Vẻ mặt Tần Kiệt kinh ngạc tột độ.
“Đây là giọng của mẹ? Giọng nói truyền ra từ nhà bếp!”
Anh cố nén sự bàng hoàng trong lòng mà chạy ra phía cửa.
Chỉ thấy một người phụ nữ như trẻ hơn mười tuổi đang bận rộn trong nhà bếp.
Không phải mẹ anh thì còn ai vào đây nữa.
Nói vậy thì, anh thật sự đã xuyên không quay về mười năm trước???
Và bây giờ anh đang ở trong nhà mình.
Sống mũi Tần Kiệt đột nhiên cảm thấy cay cay.
Ở kiếp trước, đến tận 35 tuổi anh mới leo lên được chức giám đốc tài chính.
Trước đây, bố mẹ anh chưa được hưởng phúc một ngày nào.
Vốn tưởng rằng sau khi thăng chức có thể tận hiếu với bố mẹ.
Ai ngờ mình lại bị người ta đánh chết.
Để bố mẹ rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!
Phần còn lại của cuộc đời bố mẹ, chắc chắn sẽ sống trong tuyệt vọng.
Nghĩ đến đây, anh không kìm được mà rơm rớm nước mắt.
“Kiếp này... mình sẽ không để cho chuyện này lặp lại một lần nữa, mình nhất định sẽ thay đổi tất cả...”
“Mẹ!”
Đột nhiên, Tần Kiệt chạy tới ôm lấy mẹ mình.
Ôm thật chặt.
Anh thật sự sợ rằng sau khi buông tay ra thì mọi thứ sẽ biến mất.
Mẹ Tần đang thái thịt, bị Tần Kiệt đột nhiên ôm lấy làm cho bà cứng người lại, không hiểu sao Tần Kiệt đã lớn đầu rồi mà vẫn giống như một đứa trẻ như vậy.
Nhưng mẹ Tần rất hạnh phúc khi được con trai ôm như vậy.
“Á, Kiệt Tử, sao mắt con lại đỏ vậy? Con khóc à?”, mẹ Tần không hiểu lắm về hành vi kì lạ của con trai hôm nay.
“Dạ không, vừa nãy có gió thổi hạt cát bay vào mắt con!”, Tần Kiệt dụi mắt nói.
“Cát à? Hay là gió?”, mẹ Tần có chút mù mờ: “Cửa chính và cửa sổ trong nhà đều đóng chặt, gió ở đâu ra? Chẳng lẽ mẹ chưa đóng chặt à? Để mẹ đi coi sao!”
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa lại vang lên!
“Bố nói này Kiệt Tử, con đừng có nghịch điện thoại nữa, nhanh đi mở cửa xem ai đến!”
Giọng của bố Tần vọng ra từ phòng làm việc.
“Mẹ, đừng để ý đến cửa sổ nữa, con đi mở cửa đây!”, Tần Kiệt nói.
“Ừ!”
Tần Kiệt bước ra cửa.
“Ai thế?”
“Tần Kiệt à, bác gái đây!”
Giọng của một người phụ nữ trung niên vọng vào từ ngoài cửa.
Bác gái?
Nghe thấy từ nay, Tần Kiệt nhíu mày.
Thành phố Hán là thủ phủ của tỉnh Sở, có thể sở hữu một ngôi nhà ở đây, đáng lý kiếp trước Tần Kiệt không nên bết bát như vậy chứ.
Nhưng mà kiếp trước, Tần Kiệt lại thật sự sống trong nghèo khổ.
Không có nguyên nhân gì khác, tất cả là do nhà bác Hai hãm hại.
Trước đây, con trai nhà bác hai, cũng chính là anh họ thứ hai của Tần Kiệt, nghe người ta buôn bán thực phẩm chức năng gì đó, kết quả là tham gia vào mạng lưới đa cấp và không thể dứt ra được.
Bác Hai và bác gái cũng lún sâu vào đó.
Để phát triển hệ thống bên dưới, gia đình bác Hai đã nhắm vào căn nhà của bố mẹ Tần Kiệt ở thành phố Hán này.
Họ nói với bố mẹ Tần Kiệt rằng nếu đầu tư 500 ngàn tệ, sau một năm sẽ lãi 200 ngàn tệ.
Hai năm sau, có thể lãi tới 400 ngàn tệ.
Thời gian càng dài lợi nhuận càng nhiều.
Mọi người đều là họ hàng thân thích.
Bố mẹ