Tần Kiệt xấu hổ thu tay lại, chậm rãi đứng lên.
“Tôi hiểu, cậu không cần giải thích!”, Ôn Thanh Thanh mỉm cười: “À, đúng rồi, làm sao mà cậu biết tôi?”
Ôn Thanh Thanh tự hỏi trong ấn tượng của mình không quen biết Tần Kiệt, trong lần đầu tiên gặp mặt Tần Kiệt liền nói cô là bạn học của cậu ấy, cô có chút ngạc nhiên.
“Cậu là một trong bốn người đẹp nhất khoa, sao tôi lại không biết cậu được chứ".
Tần Kiệt cười với cô.
“Hả? Cậu cũng học khoa kinh tế sao?”
Ánh mắt Ôn Thanh Thanh xẹt qua người con trai trước mặt.
Dáng người một mét bảy tám, không tính là quá cao, nhưng khí chất trên người lại không giống với các bạn học đồng trang lứa, có chút chín chắn trưởng thành hơn.
Vừa rồi nếu không phải là bạn nam này ra tay giúp đỡ, Ôn Thanh Thanh cũng không biết phải đối phó với ông chủ trung niên như thế nào.
“Ừm. Tôi tự giới thiệu một chút. Tôi tên Tần Kiệt! Học lớp 4 khoa kinh tế!”, Tần Kiệt cười nói.
“Ồ, học ở lớp 4 à. Tôi học lớp 2, chúng ta chỉ cách nhau một lớp nhỉ!”, Ôn Thanh Thanh nói: “Ban nãy may mà có cậu, nếu không phải là cậu, tôi cũng không biết phải làm sao. Nhưng có chuyện này, tôi muốn nhắc nhở cậu!”
“Chuyện gì vậy?”
“Tiền không thể để lộ ra ngoài. Ban nãy cậu giúp tôi, không cần khoe ở trước mặt nhiều người như vậy! Cậu biết không, ban nãy tôi đổ mồ hôi thay cậu đó.”, Ôn Thanh Thanh nói.
“Ha ha.”, Tần Kiệt đột nhiên cười lớn.
“Cậu cười gì chứ?”, Ôn Thanh Thanh lơ mơ không hiểu ra sao.
“Tôi tưởng rằng cậu muốn nhắc nhở tôi điều gì chứ, hóa ra là lo tiền của tôi bị bọn côn đồ cướp mất à”.
“Đúng vậy, sao thế? Lời này có chỗ nào không đúng sao?”
Ôn Thanh Thanh suy tư một lúc, nhưng không phát hiện ra có chỗ nào không ổn.
“Tôi cường tráng như vậy, ai dám ăn cướp của tôi chứ?”
Tần Kiệt cố ý vén tay áo lên, lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Phốc~
Ôn Thanh Thanh nhịn không được bật cười.
Cô cảm thấy bạn nam này thật biết đùa.
Ting ting ting~
Đột nhiên, chuông điện thoại Tần Kiệt vang lên.
Nhìn thoáng qua, đó là tin nhắn tên mập gửi đến, nói là dì Trương- quản lý kí túc xá đã đến kí túc xá, bảo anh mau chóng trở về.
“Thật ngại quá, tôi có chút việc gấp, phải về trước!”, Tần Kiệt cất điện thoại vào túi: “Có thời gian, chúng ta nói chuyện sau nhé, tạm biệt!”
Nói xong, anh vẫy vẫy tay với Ôn Thanh Thanh rồi vội vàng chạy về kí túc xá.
Điều này khiến cho Ôn Thanh Thanh hơi sửng sốt.
Nhìn bóng lưng Tần Kiệt, cô có chút ngạc nhiên: “Được, bye bye. À, đợi đã…”
“Còn có chuyện gì sao?”, Tần Kiệt quay đầu lại, thấy Ôn Thanh Thanh muốn nói gì đó lại thôi.
“À. Tôi… vẫn chưa có số điện thoại của cậu, có thể…”, Ôn Thanh Thanh nói xong, mặt ngượng ngùng đỏ lên.
Lớn bằng ngần này tuổi, đây là lần đầu tiên cô chủ động hỏi phương thức liên lạc với bạn nam khác.
“Ồ. Số điện thoại sao? Được. Tôi đọc, cậu ghi lại nhé! 186***3108! Cậu gọi cho tôi đi, để tôi lưu lại!”
“Ừm. được rồi!”, Ôn Thanh Thanh lưu số điện thoại, lập tức gọi lại cho Tần Kiệt.
Tần Kiệt nhìn xuống, lưu vào danh bạ.
“Ok, tôi thực sự có chút chuyện, không thể đi cùng cậu nữa, cậu về cẩn thận nhé, tạm biệt!”
Tần Kiệt vẫy vẫy tay, chạy nhanh về phía kí túc xá.
“Bye bye!”, Ôn Thanh Thanh vẫy vẫy tay với Tần Kiệt, nhìn bóng lưng của anh, không biết vì sao, trong lòng cô có chút mất mát.
“Là do mình chưa đủ xinh đẹp, hay là mất đi sức hấp dẫn nhỉ?”, Ôn Thanh Thanh hơi ngẩn ra, nhìn màn hình điện thoại, nhìn vào khuôn mặt mình: “Nhìn cũng được đấy chứ. Nhưng bạn học Tần Kiệt này không để ý đến mình cho lắm nhỉ? Nếu là một người con trai khác, mà đã ra tay giúp mình, hẳn là... chỉ mong được đơn độc tiếp xúc với mình, lẽ nào cậu ấy có bạn gái rồi sao?”
Ôn Thanh Thanh tự lẩm bẩm một lúc, sau đó tìm số của một người bạn thân nhất, ấn gọi đi.
“Ly Ly, lớp 4 các cậu, có phải có một bạn nam tên Tần Kiệt không?”
“Tần Kiệt à? Có, sao vậy? Chẳng lẽ cậu ấy đang theo đuổi cậu à? Không phải chứ? Bình thường cậu ấy là một con người hướng nội mà!”
“Hướng nội?”, Ôn Thanh Thanh nghĩ chuyện ban nãy: “Không phải chứ. Tớ thấy ban nãy cậu ấy giúp tớ, khẩu khí khá hùng hồn”.
“Ý cậu là gì vậy bạn Ôn xinh gái?”
“Ban nãy cậu ấy giúp tớ, tớ chỉ muốn biết chút thông tin về cậu ấy mà thôi!”
“Cái gì? Cậu ấy có thể giúp cậu sao? Tớ nói này bạn học Ôn xinh gái,