Nói xong, Tả Kỳ hi vọng Tần Kiệt sẽ lập tức đồng ý.
Nhưng Tần Kiệt căn bản không có tiền.
Lúc trước khi đi dạo ở vườn dâu, anh cũng có dự định mua nhà.
Nhưng về vấn đề mua đất, không chỉ phải tiêu tiền mà còn cần phải thay đổi bản chất của việc dùng đất.
Anh vừa không có tiền lại không có quan hệ, vì vậy chỉ có thể từ bỏ.
Bây giờ muốn mua đứt hai tầng của một tòa nhà, mặc dù chưa có tiền, nhưng thu nhập hiện tại của anh ổn định ở mức 60 ngàn tệ một tháng, vay tiền mua trả góp đương nhiên không thành vấn đề.
Bằng cách này, vấn đề tìm quan hệ đã được loại bỏ.
Tất nhiên ngay cả khi như vậy, tiền không phải là thứ anh có thể tùy tiện kiếm được, thế nên 7 triệu vẫn là quá nhiều đối với anh.
Anh lắc lắc đầu và nói: “Gíam đốc Tả, giá này của anh thật không có chút thành ý nào cả. Nó cao hơn giá thị trường 70-170/m2, chênh lệch quá nhiều rồi. Anh cũng không nghĩ xem tình hình hiện tại ở phía Nam như thế nào? Có mấy người đến đây mua cửa hàng chứ? Giám đốc Tả, anh nói xem có đúng không?”
“Cái này...”, Tả Kỳ biết trước rằng Tần Kiệt sẽ mặc cả.
Suy cho cùng 7 triệu cũng không phải là số tiền nhỏ, không thể không mặc cả được.
Nếu thật sự đồng ý, anh ta còn nghi ngờ Tần Kiệt là một tên lừa đảo ấy chứ.
Tần Kiệt tiếp tục bàn bạc, 3 người bên cạnh thỉnh thoảng cũng tham gia vào cuộc nói chuyện này.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng nhưng hai bên vẫn chưa đi đến thống nhất.
Chủ yếu bị mắc kẹt ở vấn đề giá cả.
Tần Kiệt kiên quyết ở mức giá 6 triệu, Tả Kỳ cũng nhất định không đồng ý, cuối cùng đành phải đi qua một bên bàn bạc lại với 3 người bạn của mình.
Nhìn thấy 4 người Tả Kỳ đang vội vã thảo luận, Tần Kiệt tự cười một mình.
Không phải anh ép giá quá thấp mà là số tiền 7 triệu áp lực quá lớn.
Một tháng 60 ngàn, trừ các khoản chi phí khác nhau trong một năm, vậy thì 1 năm anh cũng chỉ kiếm được hơn 200 ngàn.
Nếu muốn trả hết sạch nợ, thời gian e rằng rất dài.
Nếu 6 triệu thì áp lực sẽ giảm đi đáng kể.
Bên cạnh đó tình hình bán hàng của các cửa hàng phía Nam thật sự có chút ảm đạm.
Cho dù là 6 triệu thì Tả Kỳ vẫn cứ kiếm được tiền, chỉ là kiếm ít hơn một chút mà thôi.
Khoảng 15 phút sau, Tả Kỳ 4 người quay trở lại.
Sau khi ngồi xuống, Tả Kỳ nói: “Cậu Tần, 6 triệu thật sự là quá ít, chi bằng thế này, chúng ta mỗi người lùi một bước, 6,8 triệu, coi như giá hữu nghị, cậu thấy thế nào?”
Phải tốn thêm hơn 800 ngàn để có thêm một người bạn?
Vào thời điểm này năm 2007, 800 ngàn có thể mua được hai căn nhà rộng 100m2 ở thành phố Nam Hồ, đương nhiên Tần Kiệt sẽ không ngốc nghếch đến mức đồng ý lời của Tả Kỳ.
Sau khi cân nhắc một hồi, Tần Kiệt nói: “Nếu đã là bạn, vậy thì lấy giá may mắn đi, 6,66 triệu, thế nào, có được không?”
“6,66 triệu à?”
Tả Kỳ và 3 người bạn của mình xì xầm một hồi rồi đi đến quyết định.
Tả Kỳ nói: “Được, vậy thì 6,66 triệu đi, nghe theo lời cậu Tần, 66 là con số may mắn! Nếu có thể thì bây giờ chúng ta sẽ kí hợp đồng luôn”.
Sau một hồi trao đổi, hai bên tốt nhất kí trước một bản hợp đồng sơ bộ.
Bởi vì hiện tại Tần Kiệt thật sự không có tiền.
Tổng tiền là 6,66 triệu, trả trước 20% vậy là 1,33 triệu. Tần Kiệt không thể trả luôn được, anh cần thời gian để chuẩn bị.
Bên cạnh đó tòa nhà Thái Tử cũng chưa được hoàn thiện, tất cả các công trình phụ trợ sẽ mất ít nhất hai tháng để hoàn thiện, và mất ba tháng để chính thức đi vào hoạt động.
Tả Kỳ và những người khác cũng không vội, đôi bên đạt được thỏa thuận và cho Tần Kiệt 2 tháng để chuẩn bị tiền.
Sau khi kí thỏa thuận ban đầu, Tần Kiệt và 4 người Tả Kỳ trò chuyện thêm một lúc rồi anh rời khỏi tòa nhà Thái Tử.
Lúc này đã là hơn 5 giờ chiều.
Khi Tần Kiệt trở lại trường đã gần 6 giờ rồi.
Vừa mở cửa của ký túc xá, Trương Lâu béo liền bước tới.
Biểu hiện của cậu