Quan trọng hơn là Tần Kiệt đã nói mình đã cọc toàn bộ số tiền để mua ba tầng cửa hàng ở tòa nhà Thái Tử, thêm nửa gara ô tô nữa.
Tổng giá trị hơn chục triệu.
Vào thời đại năm 2007, những người bỏ ra hơn chục triệu trong một lần, không ít, nhưng cũng không nhiều.
Tần Kiệt lại làm được.
Qua chuyện này, có thể thấy được Tần Kiệt là một người rất quyết đoán.
Châu Phàm tự hỏi, nếu là mình, chắc chắn anh ta sẽ không dám táo bạo như vậy.
Cùng lắm cũng chỉ làm được bằng cách giao tiền đặt cọc.
Từ góc độ này, Châu Phàm cảm thấy xấu hổ với chính bản thân, không thể không phục Tần Kiệt.
Từ xa xưa, những người lập nghiệp nhất định phải có một đặc điểm, đó chính là táo bạo và quyết đoán.
Tần Kiệt có.
Mà anh lại còn là một sinh viên mới lên năm ba.
Châu Phàm càng cảm thấy thua kém Tần Kiệt, không thể không khâm phục Tần Kiệt.
Anh ta cho rằng đồng ý với Tần Kiệt cũng không thể coi là mất mặt được.
Thấy Châu Phàm chấp nhận, sau đó, Tần Kiệt trao đổi với Châu Phàm về hàm ý thực sự của cái tên siêu thị Kiệt Tuyết.
Còn cùng nhau thảo luận tại sao không tích hợp cả ba tầng thành siêu thị mà chỉ thêm một chút ở tầng hai, phần lớn tầng ba còn lại dành để mở khu vui chơi bạt nhún vân vân.
Sau khi Châu Phàm nghe xong ý tưởng của Tần Kiệt, lập tức đập bàn tán thưởng.
Ý tưởng của Tần Kiệt có thể nói là đi theo xu hướng của thời đại.
Cho dù là khái niệm quản lý hay là cách thức trang trí, hoặc là kết hợp khu vui chơi bạt nhún và siêu thị, đây đều là những sáng kiến tiên phong.
Điều này càng củng cố thêm quyết tâm hợp tác với Tần Kiệt của Châu Phàm.
Dù sao thì thời đại những năm 2007 này, đa phần các khu vui chơi, đều nhắm đến trẻ em.
Trong khi đó, có rất ít khu vui chơi cho người lớn.
Cùng cũng chỉ có trượt băng, khiêu vũ... cũng đều là kiểu cũ.
Nhưng khu vui chơi bạt nhún lại không giống vậy.
Theo những gì Tần Kiệt giới thiệu, khu vui chơi dạng này không chỉ vui vẻ thú vị, còn mang đầy tinh thần Olympic.
Còn tích hợp thêm mục đích khu vui chơi trẻ em.
Không bỏ sót đối tượng người lớn hay trẻ em, ai cũng có thể đạt được mục đích của mình.
Một mũi tên trúng hai đích.
Châu Phàm tự hỏi tại sao anh ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Hai người trò chuyện với nhau, đến tận chiều.
Mãi đến năm giờ chiều, Châu Phàm mới lưu luyến ngồi tàu cao tốc rời đi, quay lại làm công việc bàn giao.
Anh ta thỏa thuận với Tần Kiệt rằng nhiều nhất thì cần đến nửa tháng, ít nhất là một tuần sẽ hoàn thành.
Sau khi tạm biệt Châu Phàm, Tần Kiệt gọi một chiếc taxi trở lại trường học ngay lập tức.
Tần Kiệt vừa tới cửa ký túc xá, điện thoại của anh đã đổ chuông.
Nhìn thấy số người gọi, chính là Trương Lâu béo.
Anh nghe máy ngay lập tức.
“Tên béo này, có chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi. Cậu ở đâu thế? Có thời gian đến khu làng mới Mã Hồ không? Tôi, Mã Dương và Quách Bùi đều ở đây!”
“Được, tôi vừa về ký túc xá, sẽ đến đó tìm mấy người ngay lập tức!”
“Được, bọn tôi đợi cậu!”
Mười lăm phút sau, Tần Kiệt vội vàng đến sân kho mà họ đã thuê ở khu làng mới Mã Hồ.
Vừa bước vào, nhìn thấy Trương Lâu béo, Mã Dương, còn có cả Quách Bùi, ba người đang cau mày, sắc mặt ẩn hiện vẻ buồn bã.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Tần Kiệt hỏi.
“Kiệt Tử, ngày hôm qua, ông chủ Tiêu của bãi thu gom phế liệu Nam Hồ gọi điện thoại đến, ông ấy nói hiện giờ thời tiết đang trở nên lạnh hơn, phế liệu chúng ta cung cấp sẽ ít hơn nhiều so với số lượng của hai tháng trước, cho nên muốn giảm giá!”, Trương Lâu béo nói.
“Ông ấy muốn giảm như thế nào?”, Tần Kiệt không hấp tấp vội vàng hỏi.
“Tất cả các loại đều giảm 2 xu, so với giá ban đầu”, Trương Lâu béo nói.
“2 xu? Ông ấy dám sao!”, vẻ mặt của Tần Kiệt trầm xuống.
Giá cả lúc đầu đã bàn bạc xong, vậy mà còn hối hận, đòi giảm 2 xu, nếu tính thành nhiều, cũng không phải là con số nhỏ.
Đây là hành vi vi phạm hợp đồng trực tiếp, người họ Tiêu này, không sợ tổn thất do vi phạm hợp đồng sao?
“Tại sao ông ấy lại dám làm vậy, mọi người đã điều tra chưa?”, Tần Kiệt không phải người bốc đồng, ngược lại khi tình thế càng không ổn, anh càng bình tĩnh.
“Hôm qua, sau khi tôi nghe điện thoại, tôi đã đề cập đến điều khoản hợp đồng rồi nhưng ông ấy lại không quan tâm, nói cùng lắm thì bồi thường phí vi phạm hợp đồng mà thôi! Không đáng gì cả!”
“Tôi rất nghi ngờ sao ông ấy lại trở nên hào phóng như vậy. Hôm nay ba người chúng tôi cố tình xin nghỉ đi điều tra chuyện này, cậu đoán xem, chúng tôi điều tra ra được cái gì?”, Trương Lâu béo tạm ngưng úp mở nói.
“Cái gì?”
“Ông ấy tìm được một người ở đại học Nông nghiệp Hoa, nhờ người ta xin làm công việc thu gom phế liệu ở trường