Sau khi trở lại trường học, Tần Kiệt cũng không được rảnh rỗi cho lắm.
Anh liên tục gọi điện hỏi dò bạn bè, bạn học và người thân xung quanh mình.
Liên tiếp hỏi dò 12 người, cuối cùng anh biết được trong đám bạn cấp 2 của anh, có cô bạn có người yêu học ở Hoa Nông.
Tần Kiệt hỏi bạn nữ cấp 2 số điện thoại của anh bạn trai học ở Hoa Nông đó.
Tên cậu ta là Tạ Quan Lâm, vừa hay cậu ta cũng chính là chủ tịch hội sinh viên Hoa Nông.
Sau khi Tần Kiệt kể cho Tạ Quan Lâm nghe về những việc anh muốn làm, Tạ Quan Lâm đồng ý giúp Tần Kiệt vì nể Tần Kiệt là bạn của người yêu anh.
Nhưng anh không trực tiếp ra tay mà chỉ là người bắc cầu.
Tần Kiệt không phản đối và đồng ý với yêu cầu của Tạ Quan Lâm.
Một ngày sau, Tạ Quan Lâm gọi điện cho Tần Kiệt, thông báo cho Tần Kiệt 30 phút nữa gặp nhau tại quán cà phê Star Coast Nam Hồ.
Sau khi Tần Kiệt xin phép nghỉ học, anh đi thẳng đến quán cà phê Star Coast Nam Hồ.
Anh đã nhìn thấy Tạ Quan Lâm.
Tạ Quan Lâm không phải là người gốc thành phố Hán, mà anh ta là người thành phố Kinh trong tỉnh.
Anh ta cao 1m75, nước da hơi ngăm đen, thuộc loại rám nắng khỏe mạnh.
Tóc là kiểu xoăn tự nhiên.
Làm cho khí chất trên người anh ta trở nên độc đáo hơn.
Bạn nam ngồi bên cạnh anh ta nhỏ hơn Tạ Quan Lâm khoảng 2 tuổi.
Trông cậu ta khá ngại ngùng.
Sau khi thấy Tần Kiệt, cậu ta có chút không được tụ nhiên cho lắm.
“Tôi giới thiệu qua một chút, đây là Uông Sảng- đàn em của tôi, là bạn cùng phòng của Đào Kỳ!”, sau khi Tạ Quan Lâm giới thiệu xong, anh ta lại giới thiệu Tần Kiệt với Uông Sảng.
Sau khi Tần Kiệt và Uông Sảng hỏi han làm quen nhau vài câu, Tạ Quan Lâm kiếm cớ rời đi rồi đứng đợi ở bên ngoài.
Uông Sảng càng trở nên căng thẳng hơn.
“Không cần phải căng thẳng. Chuyện tôi muốn cậu làm không khó!”, Tần Kiệt trấn an Uông Sảng.
Dù sao thì chuyện bán đứng bạn cùng phòng cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, đương nhiên Uông Sảng phải lo lắng, căng thẳng rồi.
Lý do khiến anh đồng ý hợp tác với Tả Quan Lâm là vì gần đây cậu ta đã có bạn gái, cuộc sống khá túng thiếu.
Nghe Tả Quan Lâm nói có chuyện muốn nhờ mình giúp, chỉ cần làm xong cậu ta có thể giải quyết được khó khăn về tài chính, đương nhiên đây là điều cậu ta cầu cũng không được.
Nhưng sau khi biết mình phải bán đứng bạn cùng phòng, cậu ta lại hơi do dự.
Nhưng hiện tại dường như lại như ma xui quỷ khiến đi theo Tạ Quan Lâm đến đây.
Lúc này Tạ Quan Lâm đã đi ra ngoài.
Một mình đối mặt với Tần Kiệt, trong lòng cậu ta có chút lo lắng và thấp thỏm.
“Thả lỏng chút! Tôi sẽ không kêu cậu làm chuyện phạm pháp đâu!”, Tần Kiệt lấy ra một phong bì dày cộm từ trong túi xách, anh đẩy nó đến trước mặt Uông Sảng: “Chuyện này, cậu chỉ cần giúp tôi là được, không cần biết thành công hay là thất bại, 10 ngàn tệ trong đó đều là của cậu!”
“Hả? 10, 10 ngàn tệ?”, Uông Sảng thừ người ra.
Trong thời kì giá cả leo thang ở thế hệ sau, có lẽ 10 ngàn tệ không thu hút được sự quan tâm của nhiều người, nhưng hiện tại đang là năm 2007.
Ở thời kì này, 10 ngàn tệ có thể mua được rất nhiều thứ.
Số tiền này tương đương với tiền lương vài tháng của rất nhiều người.
Uông Sảng cho rằng mình chỉ kiếm được món tiền nhỏ, cậu ta không ngờ rằng Tần Kiệt lại dám bỏ ra 10 ngàn tệ.
Nhưng phía sau càng làm cậu ta kinh ngạc hơn.
“Nếu cậu làm được, trở về tôi sẽ cho cậu thêm 5 ngàn tệ! Sao? Có làm không?”
Uông Sảng: “…”
Còn cho thêm 5 ngàn tệ.
Tổng cộng là 15 ngàn tệ.
Học phí một năm ở Hoa Nông mới chỉ có 5 ngàn tệ, 15 ngàn tệ tương đương với tiền học phí 3 năm đại học rồi.
Ừng ực~
Uông Sảng kinh ngạc nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu ta nhận thấy ánh mắt Tần Kiệt rất khác thường.
Cậu ta đồng ý với Tạ Quan Lâm, thứ nhất là vì để kiếm chút tiền, giải quyết khó khăn về tài chính, thứ hai Tạ Quan Lâm là chủ tịch hội sinh viên, nịnh bợ được anh ta, sau này rất có lợi cho mình.
Nhưng trong lòng cậu ta đúng là vẫn còn chút do dự.
Nhưng bây giờ…
Có 10 ngàn tệ trước mắt, tương lai còn có thêm 5 ngàn tệ.
Trái tim cậu ta đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Đào Kỳ à, Đào Kỳ, cậu đừng trách bạn bè không có tình nghĩa, thật sự tôi chỉ là sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi thôi.
Nếu Tần Kiệt chỉ cho cậu ta 2-3 ngàn tệ, có thể cậu ta còn sẽ cân nhắc.
Nhưng bây giờ người ta vừa tung ra liền cho anh 10 ngàn tệ, hơn nữa còn có thêm 5 ngàn tệ đang đợi cậu ta.
Vậy chỉ có thể hy sinh bạn cùng phòng thôi.
“Được,