"Chuyện gì vậy, còn ra vẻ thần thần bí bí nữa chứ?", Tần Kiệt tiến sát lại hỏi.
"Nghe nói Ôn Thanh Thanh mời anh đến dự sinh nhật của cô ấy, đúng không?", Tần Tuyết nhìn Tần Kiệt nói.
"..."
Tần Kiệt nhận điện thoại của Ôn Thanh Thanh xong, liền nghĩ ngay đến điều này mà.
Không ngờ điều anh lo lắng vẫn cứ xảy ra.
Làm sao mà nó lại lan nhanh như vậy?
"Em hỏi anh còn ngây ra đó à? Thành thật khai báo nhanh, có hay không?", Tần Tuyết hừ một tiếng.
"Anh nói không có thì em sẽ tin chắc?", Tần Kiệt đáp.
"Còn lâu mới tin!"
"Vậy không phải xong rồi sao?", Tần Kiệt nói.
"Nói như vậy nghĩa là có rồi?", Tần Tuyết ra sức véo Tần Kiệt một cái rõ đau.
"Á ~"
Tần Kiệt ăn một cái véo đau điếng người, anh cũng rất muốn véo vào eo Tần Tuyết để cho cô ấy "nếm mùi".
"Em nhẹ tay một chút được không, nhìn đây này!", Tần Kiệt nhỏ giọng kêu ca.
"Anh bây giờ đã biết sợ chưa?", Tần Tuyết lại véo một cái nữa, véo đến nỗi Tần Kiệt toát cả mồ hôi hột: "Anh trả lời không?"
"Anh..."
"Không được dối trá, khai báo thành khẩn nhanh!", Tần Tuyết trợn mắt nhe răng nhìn Tần Kiệt.
"Ừ!", Tần Kiệt chỉ có thể gật đầu.
"Được lắm, anh còn dám lén lút dây dưa với mấy cô gái khác sau lưng tôi à?", Tần Tuyết bĩu môi.
"Suỵt ~"
Đầu Tần Kiệt như muốn "nổ tung", vội vàng che miệng Tần Tuyết lại.
Đám bạn học xung quanh lập tức nhao nhao nhìn về phía này.
Dáng vẻ của Tần Kiệt và Tần Tuyết có chút kỳ quái.
Sao bọn họ có thể công khai thể hiện tình cảm trong giảng đường như vậy chứ?
Khi Ôn Thanh Thanh nhìn thấy màn này, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia mất mát.
Tần Kiệt cắn nhẹ vào đôi môi mỏng của mình, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Em xem, đều là chuyện tốt em làm ra đấy!", Tần Kiệt có chút bực bội.
"Hừ! Ai bảo anh lăng nhăng chứ?", vẻ mặt Tần Tuyết cực kỳ đắc chí.
Ý tứ quá rõ ràng: sau này anh còn dám ăn vụng sau lưng tôi mà xem, tôi không tin anh còn dám léng phéng linh tinh.
"Ừm, tất cả đều là lỗi của anh, được chưa? Cùng lắm thì anh không đi nữa!", Tần Kiệt vội vàng giơ tay đầu hàng, chuẩn bị vào lớp rồi, bây giờ bọn họ còn đang ở trong phòng học, anh thật sự không muốn ồn ào làm cho tất cả mọi người đều biết.
"Không được! Anh nhất định phải đi!"
"Hả?", lúc này lại đến lượt Tần Kiệt mông lung.
Cái quần què gì thế?
Véo mình đau chết khiếp lại còn nói mình lăng nhăng, sao có thể đồng ý cho mình đi cơ chứ?
Có phải cô ấy muốn trêu đùa mình đúng không?
"Đừng đùa nữa, anh không đi thật mà. Nếu em không tin, bây giờ anh nhắn tin cho cô ấy luôn!", nói xong, Tần Kiệt lấy điện thoại ra để chứng minh cho Tần Tuyết xem.
Anh còn chưa kịp gõ tin nhắn thì điện thoại đã bị Tần Tuyết giật lấy.
"Em có ý gì?", Tần Kiệt không tài nào hiểu nổi.
"Tối mai anh nhất định phải đi!", Tần Tuyết nói.
"Tại sao chứ?", Tần Kiệt không hiểu.
"Anh đã đồng ý với người ta rồi, bây giờ đằng ấy cũng đã biết rồi, anh mà không đi, người ta lại cho là tôi cấm cản anh. Thế chẳng phải là tôi nhỏ nhen sao?", Tần Tuyết nói.
"..."
Rốt cuộc Tần Kiệt cũng hiểu Tần Tuyết có ý gì rồi.
Chiêu lạt mềm buộc chặt của Tần Tuyết cứ phải gọi là "đỉnh của chóp".
Công khai để cho mình đi.
Nếu mình tự đi, nhất định sẽ có lời ra tiếng vào, chẳng mấy chốc tin anh và Ôn Thanh Thanh thân mật đi với nhau truyền đến tai của Tần Tuyết thì sự việc liền thay đổi.
Chiêu này đúng là "đỉnh của chóp" luôn.
Lợi hại quá.
Anh chỉ có thể giơ một ngón tay cái với Tần Tuyết.
"Bái phục!"
"Bây giờ anh mới biết bái phục em à? Thế anh đi đi, hay là anh không muốn đi nữa?", Tần Tuyết cười hỏi.
"Đi, dĩ nhiên phải đi rồi! Lời bà xã dặn dò, anh nào dám không vâng lời cơ chứ?", Tần Kiệt đáp.
"Hừ! Ai thèm làm bà xã của anh? Đồ mặt dày!"
"Ồ, hóa ra em không muốn làm vợ của anh à? Được thôi, để anh đổi cô khác!"
"Anh dám!", nói xong, Tần Tuyết lại ra sức véo vào bắp đùi Tần Kiệt một cái.
Tần Kiệt đau đớn đến mức cặp lông mày nhăn lại thành hình chữ Y.
"Sao em lại tới đây?", Tần Kiệt nói.
"Anh dám đổi không?", Tần Tuyết trợn mắt nhìn Tần Kiệt hỏi.
"Không, không dám nữa".
"Thật không?"
"Thật, thật mà. Em bỏ tay ra được không?"
"Hừ. Cho tiền anh cũng không dám!", lúc này Tần Tuyết mới bỏ tay ra, trên mặt lộ ra vẻ đắc chí.
Tần Kiệt